Nhà tâm lí học.

Món quà ngọt ngào – Mai Hương & Vĩnh Thắng

Sau bữa ăn tối nhẹ nhàng, nhà tâm lí học dạo bước ra khỏi quán. Trên đường đi, nhà tâm lí học gặp một thanh niên với dáng vẻ thật thiểu não.

Thoáng thấy những giọt lệ lăn trên gò má chàng trai, nhà tâm lí học bước tới và hỏi chuyện:
– Tại sao anh buồn vậy trong khi buổi tối hôm nay có biết bao điều hay ho?
– Làm sao mà không buồn khi mà cô gái tôi yêu xiết bao đã bỏ rơi tôi mất rồi!

Nghe vậy, nhà tâm lí học cất tiếng cười lớn làm chàng trai dừng khóc mà hỏi:
– Bà có dáng vẻ của một học giả, chắc hẳn phải biết chút ít lịch sự và nhã nhặn chứ, thấy một người đau khổ khóc lóc mà bà cười vui vẻ thế sao?

Nhà tâm lí học nhìn chàng trai bằng ánh mắt chân thành, nói:
– Ồ, tôi cười vì anh đang khóc lóc cho một điều đâu làm anh mất mát gì chứ. Thấy chàng trai còn băn khoăn, nhà tâm lí học tiếp:
– Anh khóc lóc như vậy chứng tỏ trong anh còn rất nhiều tình yêu, điều mà cô gái kia đã mất rồi. Vậy thì anh đâu có mất gì, người đáng lẽ phải khóc chính là cô gái đó thôi. Nào, hãy kiểm lại tình yêu của mình cho chỉnh tề và dùng nó cẩn thận nhé!

Đôi mắt lấp lánh, chàng trai quên mất những giọt lệ đã ngừng rơi, cúi đầu cảm ơn nhà tâm lí học và sải bước dài về phía trước. Một buổi tối không còn buồn và vô vị nữa!

(nguồn: Món quà ngọt ngào – Mai Hương & Vĩnh Thắng)

Advertisement

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s