26/05/2017. Phút lắng đọng Lời Chúa.

Thứ Sáu Tuần VI Phục Sinh – Ga 16,20-23a

Lời Chúa:

“Bây giờ anh em lo buồn, nhưng Thầy sẽ gặp lại anh em, lòng anh em sẽ vui mừng; và niềm vui của anh em không ai lấy mất được.” (Ga 16,22)

Câu chuyện minh họa:

Câu chuyện sau đây xảy ra vào ngày 3 tháng 7 năm 1991 tại Biluet, một làng của nước Canada, nằm trên bờ sông Phơrat cách thành phố Vancôvơ 200 cây số về hướng đông bắc.

Chung quanh làng Biluet có núi rừng bao bọc. Phong cảnh nơi đây trông thật nên thơ. Vì tính chất hoang dại của nó nên dân cư còn thưa thớt. Trái lại vùng này là một địa bàn hoạt động của đoàn quân trên dưới ba ngàn con cọp rừng.

Buổi sáng hôm đó trời thật đẹp, nên bà La-ren Lếch 44 tuổi quyết định đưa năm em nhỏ mà bà nhận nuôi tại nhà ra ngoài trời để vừa chơi vừa vẽ.

Đã từ rất lâu bà ấp ủ mộng ước mở một nhà trẻ nhận chăm sóc các trẻ em ngay trong nhà của bà. Đây là một việc làm thoải mái rất phù hợp với tấm lòng yêu thương trẻ em tràn trề của bà. Sau khi trải qua tất cả các cuộc khảo hạch. Bà La-ren nhận được đầy đủ văn bằng cần thiết để mở nhà trẻ. Lần đầu tiên bà thu nhận được 5 trẻ tuổi từ 2 đến 5, gồm 4 gái 1 trai. Cho đến ngày hôm đó mọi sự đều dễ dàng trôi chảy như ý bà. Cuộc đời như tươi cười trước đôi mắt sáng ngời tự tin của bà.

Đang trông coi các em bỗng bà có ý nghĩ dẫn các em đi hái trái dâu dại mọc theo hàng dài dọc bờ sông. Mọi người hăng hái lên đường. Bà không quên mang theo ba con chó bergiê giống Đức đã được 1 tuổi. Sau khi hái dâu bà lại quyết định đưa các bé ra bãi cát của bờ sông để chơi trò tương tự như trò tìm khăn của trẻ em Việt Nam.

Vừa dự tính bắt đầu trò chơi bà La-ren chợt nhận ra sự im lặng lạ lùng của các em. Ngước mắt lên bà trông thấy Jang đứng trước mặt Nikê, bé trai 2 tuổi, một con cọp to bằng con chó bergiê của bà. Đầu con cọp cúi xuống trên mặt bé Nikê. Trong nháy mắt bà La-ren như chết điếng tại chỗ. Bỗng bà nói với con cọp như thể nói với con mèo trong nhà: Thôi đi! Đừng liếm mặt bé Nikê nữa! Bà không biết Nikê có bị cọp cắn không vì cậu bé cứ ngồi yên bất động.

Không một chút do dự bà nhảy bổ đến bên con cọp và định kéo đuôi có. Nhưng rồi bà đổi ý ngay. Bà dùng hết sức mình lấy tay túm cổ con cọp và lay nó thật mạnh. Tức khắc cọp con quay phắt ra sau hùng hổ giơ các nanh vuốt nhọn của hai cẳng trước ra. Bằng một động tác bất ngờ nó cào rách mặt hai bé đứng gần đó, rồi nhảy bổ lại giơ hai cẳng trước để túm lấy đầu bà La-ren.

Mặc dầu còn nhỏ cọp con cũng đã đủ sức để có thể giết chết một nạn nhân to lớn hơn nó gấp ba lần. Chỉ vào lúc bấy giờ các cô cậu bé mới ý thức được nguy hiểm đang diễn ra. Các bé chạy núp sang bên bà La-ren và không ngừng la hét. Bà La-ren càng ý thức rõ ràng mình đang đối đầu với một con vật vô cùng nguy hiểm. Nhưng bà không có lựa chọn nào khác hơn là phải ăn thua với con vật để bảo vệ đến cùng năm đứa trẻ mà bà có bổn phận phải coi sóc.

Vừa đối diện với cọp con bà vừa ra lệnh cho các bé: Các con đứng tất cả sau lưng cô. Bà dùng hết sức mạnh túm lấy hai cẳng trước của con cọp và tìm cách đẩy nó đi xa. Bà quyết một sống chết với con cọp. Cuộc chiến diễn ra vô cùng khốc liệt. Bà bị cọp cấu rách đầy mình. Vừa chống trả bà La-ren vừa la hét ra lệnh cho con chó bergiê: Pan! Nhảy vào cắn cọp đi! Nhưng con chó kinh hãi lùi ra xa, không dám phản ứng gì.

Thấy mình quá yếu sức lại không biết cầu cứu cùng ai bà La-ren dùng phương pháp cuối cùng, bà tha thiết thầm xin Chúa cứu giúp vừa hét vào mõm con cọp: Mày hãy cút đi và để tụi tao được yên, vừa đẩy nó về phía con chó. Bà nói như van lơn con chó: Cắn nó đi! Cắn nó đi!.   Cọp con bị đẩy quá mạnh liền lăn nhào xuống và cắm cổ chạy vào rừng.

Lúc đó bà mới hoàn hồn. Không ngờ trong phút cực kỳ nguy hiểm, ngoài lòng tin cậy Chúa bà La-ren đã dùng đúng chiến thuật phải dùng để đẩy lui địch thủ. Trước tiên bà đã lên tiếng kịp thời để ngăn chặn không cho cọp con ghé mõm ngậm đầu bé Nikê và mang đi. Sau đó bà không ngừng la hét bà tỏ thái độ dữ tợn quyết một sống một chết với cọp. Theo các chuyên viên thì cọp thường mất tính chất hung hăng của nó trước tiếng la hét dữ dằn của đối thủ. Bà La-ren và năm trẻ nhỏ của bà đã thoát khỏi hiểm nguy nhờ lòng tin cậy Chúa, cùng với sự can đảm và thật tình yêu thương trẻ của bà.

Lòng yêu thương lớn lao và tinh thần trách nhiệm cao độ đã khiến bà La-ren dám liều mạng để cứu những kẻ mình yêu là một phản ảnh trung thực của Đấng đã thể hiện cách hoàn hảo điều Ngài răn dạy: Không có tình yêu nào lớn hơn tình yêu của kẻ liều mạng vì người mình yêu.

Gương bà La-ren cũng là một lời mời gọi chúng ta diễn tả lại nơi bản thân mình lời dạy và gương mẫu của Chúa Giêsu, đối với những người chúng ta yêu thương và có trách nhiệm.”

Suy niệm:

Có những nỗi buồn làm cho con người mất niềm hy vọng nhưng cũng có những nỗi buồn giúp con người trở nên tốt hơn. Nỗi buồn của các môn đệ là tâm trạng lo lắng khi phải xa cách Thầy. Ở với Thầy, các ông được lắng nghe Thầy giảng dạy, được chứng kiến các phép lạ Thầy làm, được Thầy dạy cầu nguyện với Chúa Cha… Nhưng Người biết được tâm trạng của các ông nên đã trấn an: “Thầy bảo thật anh em: anh em sẽ khóc lóc và than van, còn thế gian sẽ vui mừng. Anh em sẽ lo buồn, nhưng nỗi buồn của anh em sẽ trở thành niềm vui.” Chỉ có niềm vui trong Chúa không ai lấy mất được.

Mỗi Kitô hữu chúng ta có tìm kiếm niềm vui trong Chúa không hay chúng ta tìm kiếm niềm vui nơi những khoái lạc bên ngoài?

Lạy Chúa, xin cho con luôn xác tín rằng những nỗi u buồn của chúng con sẽ trở thành niềm vui không ai cướp mất được, khi con kết hợp với những đau khổ của con với những đau khổ của Chúa trên Thập giá.

Têrêsa Mai An – Gp. Mỹ Tho
*
Phút Lắng Đọng Lời Chúa (tháng 5/2017)

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s