“Bạn nghĩ về một người như thế nào thì họ sẽ có khuynh hướng trở thành người như vậy.” – Dorothy Delay
Phải mất một lúc tôi mới nhớ được hôm ấy là ngày gì. Tôi thức giấc và thấy bầu trời thật ảm đạm. Theo dự báo thời tiết thì hôm ấy có thể có tuyết. Thứ Tư, ngày 28 tháng Giêng – sinh nhật của tôi. Năm đó tôi được ba mươi lăm tuổi. Tôi ngoảnh mặt quay đi để khỏi nhìn thấy chiếc radio có kèm đồng hồ báo thức và ước gì hôm ấy mình được nghỉ làm. Tôi muốn nằm trên giường để gặm nhấm nỗi xót thương cho phận mình vì lại phải đơn độc trong ngày trọng đại này. Mối tình gần nhất của tôi đã tan vỡ hai tuần trước đó, và vết thương lòng hãy còn rất mới. Đó không phải là một mối quan hệ dài lâu, thậm chí cũng chưa đến mức là một mối quan hệ, nhưng nó đã khơi lại trong tôi niềm hy vọng và mơ ước có được một người để cùng sớm tối đi về. Nằm trên giường, tôi nhớ đến cảnh mình đã thổi nến sinh nhật hồi năm ngoái và thầm nguyện ước về một người đàn ông trong mộng, tin tưởng rằng vận may sẽ đến với mình trong năm. “Chuyện quái gì xảy ra đây?” Tôi vừa giận dữ vừa hoảng sợ hỏi mấy bức tường xung quanh. Khi nghe tiếng chuông điện thoại, tôi cứ nghĩ mình sẽ nhận được những lời chúc thân thương của cha mẹ hoặc các em trai. Tuy nhiên, đó lại là một người đàn ông mà tôi có lần giao thiệp. Ông ấy gọi đến chỉ để hỏi thăm và hoàn toàn quên đó là ngày sinh nhật của tôi. Sau đó chị dâu tôi gọi điện kể cho tôi nghe về cuộc sống hạnh phúc của chị và anh trai tôi, rồi chị chuyển máy để đứa cháu gái hai tuổi hát cho tôi nghe. Sau khi gác máy, tôi đi cho mèo ăn, và tôi cũng cố nhớ lại xem vào độ tuổi đôi mươi, mình đã yêu thích những gì về một cuộc sống độc thân như vậy.
Tệ hơn là tôi cảm thấy mình không còn yêu thích nghề phóng viên đưa tin bấy lâu nữa. Mỗi ngày tôi lại vùi đầu vào đài phát thanh, cố nghĩ xem mình có thể đến một nơi nào khác và làm một việc gì khác hay không. Tôi thầm nghĩ: “Chắc hôm nay sẽ không đến nỗi nào”, vì có thể đồng nghiệp sẽ tổ chức tiệc cho tôi ở chỗ làm, hoặc người yêu cũ của tôi có thể sẽ tặng hoa để tạo sự bất ngờ. Tôi cũng đang chờ để phỏng vấn một nghệ sĩ nhạc jazz có tiếng, giỏi chơi kèn saxophone và có óc hài hước. Nhưng tôi không ngờ ông ta lại lập dị và kênh kiệu đến độ tôi muốn thét lên: “Mặc xác ông và cái thái độ của ông! Lẽ ra hôm nay tôi chẳng nên đến đây làm gì!”. Chua chát hơn nữa, các đồng nghiệp lại quên luôn ngày sinh nhật của tôi. Thế là tôi trắng tay ra về, miệng không ngớt càu nhàu. Đã thế, tôi còn bị trượt ngã trong đống tuyết và thầm nguyền rủa sao hôm nay mình lại mang ủng cao gót làm gì.
“Khi mẹ đang viết những dòng này, ngoài kia tuyết đang rơi, giống như ngày con ra đời cách đây ba mươi lăm năm vậy. Mẹ sẽ không bao giờ quên được giây phút khi các bác sĩ đặt con vào tay mẹ. Mẹ rất xúc động vì có được một đứa con gái – giấc mơ của mẹ đã thành hiện thực. Suốt nhiều năm qua, con vẫn luôn là nguồn vui của mẹ. Con dịu dàng và sâu sắc, con thông minh khéo léo và tài năng. Mẹ vô cùng hạnh phúc vì tình cảm giữa mẹ con mình, và mẹ cũng rất ngưỡng mộ lòng can đảm và tinh thần phiêu lưu mạo hiểm của con. Kim Childs, con là một phụ nữ xinh đẹp và nồng ấm, và con cũng là người bạn tốt nhất của mẹ. Mẹ chúc con một tuổi mới thật tuyệt vời, với tất cả những gì con mong ước và con xứng đáng có được! Mẹ yêu con. Hôn con. Mẹ của con.”
Kim Childs
(Nguồn: Chicken Soup For The Soul 9 – Vòng Tay Của Mẹ)