*Thương Huyền tuyển dịch
Tiếng điện thoại réo vào lúc nửa đêm khuya khoắt làm tôi giật mình.
Trời hỡi! Sao không để yên cho người ta ngủ? – tôi chán nản nghĩ thầm và thò tay định nhấc chiếc ống nghe khỏi máy đặt sang bên.
– Đừng anh. – Vợ tôi chồm dậy – Nhỡ con Liza…
– Nó lớn rồi, 22 tuổi chứ ít gì, tôi làu bàu và rụt tay lại, vùi mình sâu hơn vào đống chăn mền.
Vợ tôi chưa kịp mở miệng thì từ chiếc lon nhỏ của máy điện thoại phát ra một giọng lè nhè, khê nồng:
– Mẹ ơi, con biết bây giờ đã khuya lắm nhưng mẹ… mẹ… đừng… đừng ngắt lời con nhé. Và đừng… đừng hỏi… gì cả. Con… con có uống một tí. Cho đỡ buồn thôi mà. Bây giờ, con s…ắp ra tới đường cái rồi. Xe nhiều lắm, chúng… chạy vùn vụt… nhưng chẳng ai chịu dừng lại. Con… lạnh lắm. Con muốn ngủ. Trời đất quay… cuồng thế nào ấy. Con sợ lắm.
– Mẹ đây con. Đừng sợ. Chuyện gì đã xảy ra với con vậy? – Vợ tôi nhẹ nhàng.
Còn tôi ngạc nhiên không hiểu con mình đổ đốn ra lúc nào?
– Con biết con… con làm mẹ buồn vì con phải học lại lớp 10.
Nghe tới đây, tôi chưng hửng. Con bé Liza nhà tôi đang học đại học y nội trú kia mà. Đêm nay nó trực ở bệnh viện. Hay nó say rượu quá rồi đâm lú lẫn?
– Con muốn về nhà. Mẹ đừng đánh mắng con. – Cái giọng lè nhè kia tiếp tục. – Mẹ biết… con sợ nhất điều gì không? Con sợ không được gặp mẹ.
– Mẹ luôn ở bên con mà. – Vợ tôi nhỏ nhẹ. – Lát nữa mẹ con mình sẽ gặp nhau. Mẹ không giận về chuyện con thi trượt. Nhưng hãy nói cho mẹ biết con đang ở đâu.
– Ga… à… ần cầu…
Chợt giọng nói im bặt. Vợ tôi gào lên trong máy:
– Con ở đâu? Có chuyện gì thế? Nói mẹ nghe nào. Liza! Liza!
Đầu tóc rũ rượi, mặt tái mét, hai bàn tay vợ tôi như muốn bóp nát chiếc ống nghe. Sau một hồi im lặng, giọng nói lại tiếp tục:
– C…oo…on sẽ về với mẹ. Đây tới chân cầu Thánh Andrew chỉ mấy bước. Mẹ… nhớ không? Nơi mà ho…ồi còn bé con vẫn đòi mẹ đưa đi chơi ấy?
– Khoan nào, con yêu. – Vợ tôi khẩn khoản và quay ra phía tôi ra dấu.
Tôi vớ vội chiếc máy di động gọi taxi.
– Mẹ xin con. Hãy chờ xe taxi.
– Kh… ô…ông! Con đi đây. Co…on sợ lắm. Mẹ biết con khổ lắm không?
Trong ống nghe bật lên tiếng khóc nức nở rền rĩ.
– Liza! Con có sao không? – Vợ tôi khẽ hỏi.
Im lặng một thôi dài. Vợ tôi thất thanh:
– A lô! A lô, con còn đấy không? Mẹ xin con! Hãy chờ xe!
Đúng lúc vợ tôi gần như tuyệt vọng, chúng tôi nghe thấy từ trong máy vọng lại tiếng xe thắng rồi những tiếng lục cục:
– Mẹ ơi, con về nhà đây. Xe… xe taxi tới rồi.
Mệt mỏi, chúng tôi lên giường trở lại nhưng không sao nhắm mắt được. Mãi tới gần sáng cả hai chúng tôi thiếp đi. Tiếng chuông cửa lảnh lót đánh thức chúng tôi. Con gái Liza của tôi ồn ào vui vẻ bước vào nhà. Nó hơi sững lại trước khuôn mặt bơ phờ của chúng tôi:
– Có chuyện gì thế hả bố mẹ?
– Không. Bố mẹ xem phim khuya một chút thôi mà. – Vợ tôi đáp khi hôn con gái.
Khi Liza bước ra ngoài, tôi choàng tay ôm vai vợ:
– Không biết con bé đêm qua có biết là nó điện thoại lộn số không nhỉ? – Vợ tôi hỏi khẽ.
– Không đâu. Nó đã tìm được người mẹ. – Tôi mỉm cười đáp.
*
Nguồn: Con lớn nhanh bên cha mỗi ngày – Thương Huyền tuyển dịch.