*Thương Huyền tuyển dịch
Harry đã 12 tuổi nhưng không biết làm việc gì cả. Chẳng là từ hồi nhỏ tới giờ nó như một quả cà chua, chân tay vụng về. Thế rồi, không hiểu tự đâu, nó bị gán cho cái biệt danh “đồ hậu đậu”. Thoạt đầu, Harry vừa bực bội vừa ngượng nhưng mãi nó đâm ra quen, ừ thì hậu đậu! Đành vậy. Nó biết làm gì khác bây giờ? Sáng sáng Harry chờ mẹ rửa mặt giùm. Nếu tự làm nó sợ sẽ trượt chân té trong phòng tắm. Mặc quần áo ư? Chờ mẹ làm giúp. Nếu tự làm, không khéo nó sẽ xỏ hai chân vào một ống và ngã lãn đùng ra đất ngay khi vừa mới đứng lên. Ngày của Harry trôi qua không thể thiếu mẹ.
Thế rồi một ngày kia, trong khi cha Harry đi làm xa, mẹ Harry mắc bận một ca cấp cứu khẩn phải trực lại trong bệnh viện. Được tin cha Harry điện thoại báo ông sẽ về vào ngay buổi tối nhưng rồi Harry chờ mãi vẫn không thấy cha đâu. Có lẽ máy bay của ông lỡ chuyến vì thời tiết xấu chăng? Rốt cục Harry đành ở nhà một mình. Theo thói quen, Harry ngồi xem truyền hình chờ mẹ gọi ăn tối. Nhưng mãi chả thấy ai gọi nó mới nhớ ra là mẹ không có nhà. Bụng dạ cồn cào, Harry thiếp đi trên ghế. Tỉnh giấc, Harry nhìn đồng hồ: Đã quá nửa đêm, đói không chịu nổi. Harry mở tủ lạnh. Tủ lạnh chật ních nhưng muốn ăn cái gì cũng phải làm, chỉ có bánh và sữa là tiện nhất. Xoay bịch sữa trong tay, Harry tự hỏi không hiểu làm sao uống sữa được? Mọi lần mẹ nó rót hộ sẵn ra ly rồi chỉ việc uống thôi, vậy mà lắm khi nó còn chờ mẹ ghé ly vào miệng mới chịu nữa kia. Harry đã định quăng bịch sữa trở lại tủ lạnh nhưng vì thèm quá nó ghé răng cắn đại. Giằng xé một hồi, bịch sữa rách toang, sữa văng tung tóe chiếc ghế nó đang ngồi. Ăn xong, Harry quăng mọi thứ tại chỗ và lăn ra ghế ngủ tiếp. Nó giật mình thức dậy vì bị kiến đốt. Lũ kiến ngửi thấy mùi sữa bu tới và nhân thể “làm thịt” Harry. Trời đã sáng, Harry buộc lòng phải vào nhà tắm làm vệ sinh để đi học. Ôi, hôm nay quả là ngày bất hạnh nhất trong đời Harry: Kem đánh răng chạy tuột vào cổ họng nó; nước nóng bỏng cả tay vì không quen điều chỉnh vòi nước nóng lạnh (mọi lần mẹ nó vặn vòi sẵn rồi). Đang loay hoay tìm cục xà bông rớt xuống đất thì Harry đạp ngay phải nó và té vều môi. Rồi tới mặc đồ: Quần xỏ đằng trước ra đằng sau, áo mặc lộn trái. Chưa hết, trong lúc vội chạy ra khỏi nhà đi học nó quên đếm số bậc thềm (ngày nào mẹ nó cũng nhắc hộ) nên vấp ngã trẹo cẳng. Cà nhắc lết ra được tới bến xe buýt, Harry chen lên được nhưng bàn tay bị cánh cửa xe kẹp (thường mẹ nó giữ cửa xe cho nó leo lên). Thế nhưng nó suýt bị đuổi vì quên mang tờ vé tháng (tối tối trước khi đi ngủ mẹ Harry kiểm tra xem túi nó đã có đủ sách bút, vé xe buýt hay chưa).
Kết thúc một ngày, lê bước về tới nhà, Harry mệt mỏi ngồi phịch trước thềm và ngủ thiếp đi. Nó tỉnh dậy khi một bàn tay chắc nịch vỗ vào vai:
– Đứng dậy, con trai. Chúng ta vào nhà.
Cha mẹ Harry đứng trước mặt nó. Harry bật khóc tức tưởi, ôm lấy mẹ.
– Đừng khóc con. Mẹ biết cả rồi. Theo mẹ hôm nay là ngày may mắn cho chúng ta đấy. – Mẹ Harry âu yếm.
*
Nguồn: Con lớn nhanh bên cha mỗi ngày – Thương Huyền tuyển dịch