*Thương Huyền tuyển dịch
Là con gái nhưng tôi mơ trở thành phi công và tôi đã toại nguyện. Ngoài ra tôi chúa ghét chuyện bếp núc nhà cửa. Tôi nghĩ đó là công việc hạ đẳng, chẳng cần phải học hành và cũng chẳng có gì mệt nhọc. Danh giá lại càng không? Tôi thường tranh cãi với mẹ về chuyện này khi bà cố dạy tôi làm việc nhà. Nhiều khi thấy bà than mệt mỏi, tôi chỉ nghĩ mẹ tôi cố làm ra vẻ quan trọng. Thế rồi mẹ tôi mất. Hôm nay, trong vị trí bà chủ nhà bất đắc dĩ, tôi chuẩn bị bữa tiệc đầu tiên.
Tôi mở ngăn kéo đựng khăn ăn tới lần thứ sáu với hy vọng là những chiếc khăn trắng mới tinh tôi mua tặng mẹ cách đây vài tháng nhân lễ Giáng Sinh sẽ hiện ra nhờ phép nhiệm màu. Nhưng không, ngăn kéo nhỏ bằng gỗ hồ đào nâu đỏ với tay cầm bằng đồng thau vàng chóe vẫn trống rỗng. “Mẹ để chúng ở đâu nhỉ?” Tôi thầm nghĩ và biết chắc chắn chúng chỉ ở đâu đó trong bếp. Không phải tôi tiếc gì mấy cái khăn ăn nhưng tôi muốn khi có khách tới nhà, mọi thứ đều phải thật mới, thật đẹp. Tuy nhiên tôi quyết định tạm gác việc tìm khăn qua một bên. Ngày mai khách mới tới, còn đủ thời gian cho tôi. Vả lại, cũng chẳng phải là khách lạ, chỉ là cháu gái gọi cha tôi bằng chú và chồng của nó. Là người trong nhà nên không nhất thiết phải trưng ra những chiếc khăn ăn mới tinh.
Rồi gì nữa nhỉ? Khăn trải bàn! Bao giờ cũng vậy, hễ có khách hay khi mọi người trong gia đình tụ tập về đầy đủ, bao giờ mẹ tôi cũng trải khăn bàn. Tôi mở ngăn kéo mẹ vẫn cất khăn bàn và thấy nó nằm đó – một chiếc khăn lớn thêu tay rất đẹp. Nhưng khi rũ nó ra, tôi hoảng hốt: Ngay giữa khăn là dấu vết thật to của một thứ gì đó đã làm vấy bẩn khăn nhưng không giặt sạch đi được. Trời ơi! Lý do nào đã biến chiếc khăn bàn đẹp nhất của mẹ tôi – nó ngốn của bà mấy tháng trời không ngủ trưa tự tay thêu – ra nông nỗi này? Rồi tôi chợt nhớ ra. Phải rồi, trong một bữa ăn tối hồi mùa đông, cậu con trai của chị gái tôi lỡ tay gạt chiếc ly đựng nước soda. Đối với mẹ tôi, sắc mặt tái nhợt vì sợ, tiếng sụt sùi ăn năn của thằng bé quan trọng hơn chiếc khăn trải bàn yêu quý của bà. Lúc đó, mẹ tôi quả quyết rằng nhất định chiếc khăn sẽ lại trắng tinh sau khi giặt.
Tôi thở dài: Thôi đành làm việc khác, hút bụi chẳng hạn. Tôi bắt đầu mừng vì công việc nhà của tôi đã có đôi chút tiến bộ. Bất chợt tôi chú ý tới tiếng kêu lạ lùng của chiếc máy hút bụi. Với lại, tại sao máy đã lăn qua nhưng những mẩu giấy nhỏ vẫn nằm im trên thảm? Tôi tháo đầu hút ra và phát hiện ống hút bị tắc. Số tôi làm sao thế nhỉ? Khăn ăn biến mất, khăn trải bàn bị vết bẩn to tướng và giờ tới lượt máy hút bụi… Làm sao tôi có thể là một bà chủ tự hào với khách về ngôi nhà sạch sẽ, xinh xắn, tinh tươm như mẹ tôi? Tôi suýt phát khóc. Tôi lấy một chiếc móc áo, bẻ thẳng ra làm cái móc thông vòi nhưng để làm sạch nhà tôi phải làm việc đó không dưới chục lần…
Cha tôi chậm rãi chống gậy từ ngoài vườn vào nhà. Thấy tôi nước mắt lưng tròng, ông chỉ lẳng lặng xoa đầu tôi: “Đời thế đấy con ạ. Giá con hiểu được mẹ con sớm hơn…”.
*
Nguồn: Con lớn nhanh bên cha mỗi ngày – Thương Huyền tuyển dịch