Vòng quay cuộc đời.

*Thương Huyền tuyển dịch

Năm ấy trên toàn bang New South Wales trời trở lạnh sớm bất ngờ. Năm học mới đã gần kề mà tôi vẫn chưa có đồ ấm nên chủ nhật đó mẹ tôi dẫn tôi vào siêu thị Venture lớn nhất thành phố. Vừa xuống xe, mẹ tôi hối hả nắm chặt tay tôi lôi đi. Bà sợ tôi lạc trong dòng thác người ra vào siêu thị, còn tôi lúc đó đã lên bảy, không muốn ai dẫn dắt. Tôi nhũng nhẵng đi theo bà như cái đuôi.

Vừa vào tới siêu thị, tôi choáng ngợp trước khung cảnh rộng lớn của nó. Trong bóp của mẹ tôi có một danh sách dài những thứ cần mua. Bà đi như chạy còn tôi lại thích ngắm nghía đó đây. Mẹ tôi cứ phải che chắn để những người khách hàng đi như chạy không đâm phải tôi. Ở khu quần áo mùa đông, trong lúc tôi nhấc lên đặt xuống áo len dài tay, giày lót lông thú, mũ lông bịt tay…, mặc thử và quay mình trước gương, mẹ tôi nhấp nhổm trên dãy ghế dành cho các vị phụ huynh. Bảy tuổi tôi đã có ý thích riêng của mình. Nhưng dường như mẹ tôi chú ý tới giá của món hàng hơn là vẻ đẹp của nó. Bà nhiều lần xếp trả trở lại kệ hàng những thứ tôi chọn, bất chấp bộ mặt phụng phịu bất mãn của tôi. Chuyến mua sắm của mẹ con tôi bị ngắt quãng bởi những lời rên rỉ của tôi:

– Mẹ ơi, con mệt quá. Mình nghỉ một chút đi!

Chúng tôi tìm đến căn tin và gọi hai tách chocolate nóng. Mẹ nhanh chóng uống cạn ly và nóng ruột chờ tôi nhẩn nha nhấm nháp từng ngụm một. Tôi chỉ ước ngồi lên tấm thảm thần tiên bay về nhà, khỏi phải đi bộ ra tận bãi xe…

– Nào, gắng chút đi con. – Mẹ tôi nói bằng một giọng gần như năn nỉ.

Tôi nhớ hình ảnh của mẹ tôi với hàng đống bao túi khoác qua vai, cầm trong tay, chân bước xiêu vẹo trong tuyết đi về phía bãi đỗ xe. Một tay bà vẫn nắm chặt tay tôi sợ lạc con…

Mùa đông gần 40 năm sau cũng tại siêu thị Venture, vừa ra khỏi xe hơi, tôi vội nắm chặt tay mẹ vì sợ bà tuột tay tôi lạc trong dòng thác người ra vào. Tôi rất vội, trong bóp của tôi có một danh sách dài những món cần mua nhưng tôi không thể đi nhanh hơn vì mẹ tôi đã già. Tôi phải che chắn để những người khách hàng vội vã không đâm sầm phải bà.

Rồi tới lượt tôi kiên nhẫn ngồi ghế chờ mẹ tôi thử đồ ấm. Lần này cũng vậy, ý thích của hai mẹ con tôi vẫn khác nhau. Bà chăm chăm chọn những món rẻ tiền và đặt trả lên kệ hàng những món hợp thời trang hơn mà tôi chọn cho bà, bắt chấp vẻ mặt phụng phịu giận dỗi của tôi.

Giữa buổi, tôi làm bộ mệt mỏi:

– Mẹ ơi, con mỏi chân quá. Mình tìm chỗ nghỉ đi.

Chúng tôi tìm đến căn tin và gọi hai tách chocolate nóng. Uống hết ly của mình, tôi ngồi ngắm trời tuyết qua khung kính chờ mẹ tôi nhấm nháp hết ly của bà. Tôi tự hỏi không biết lúc này mẹ tôi có mơ ước được ngồi lên chiếc thảm biết bay để về nhà, khỏi phải cuốc bộ ra xe?

Tuyết rơi lác đác. Tôi chìa tay cho mẹ tôi nắm. Chúng tôi thong thả đi về phía bãi xe.
*
Nguồn: Con lớn nhanh bên cha mỗi ngày – Thương Huyền tuyển dịch

Advertisement

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s