*Thương Huyền tuyển dịch
Ngày xưa, ở một thôn nọ có một bác gà mái già. Bác đã đẻ rất nhiều trứng và ấp nở thành biết bao đàn gà con. Bác nằm ổ ấp trứng và nuôi con nhiều tới mức bộ lông của bác đã bị rụng rơi tơi tả gần hết. Con cái bác lớn khôn tỏa ra khắp thôn bươi đất kiếm ăn. Xóm giềng ai cũng khen bác gà mái mát tay nuôi trẻ. Thấy vậy, họ nhà vịt, thiên nga, gõ kiến trong thôn bèn khẩn khoản nhờ bác nuôi hộ con. Vốn tốt bụng nên bác gà mái không từ chối.
Một ngày nọ, bác gà mái dẫn lũ học trò đi kiếm mồi ngoài đồng. Nhìn lên bầu trời cao xanh thẳm, một chú thiên nga khẩn khoản nói với bác gà mái:
– Con bay đây. Trên ấy nhìn xuống thấy con mồi rõ hơn.
– Ta cấm con nghĩ tới chuyện đó. – Bác gà mái hốt hoảng lắc đầu.
– Không nghe lời ta, có ngày con sẽ bị rớt gãy xương đó. Tốt hơn cả là cứ đi bộ và bới đất kiếm mồi như ta đây này.
– Mình vẫn bay kia mà, có sao đâu. – Chú thiên nga con tiếc rẻ vỗ cánh phành phạch. Nhưng ngay lập tức nó vội rụt cổ lại để tránh cú mổ cảnh cáo của bác gà mái.
Đi được một đoạn đường, bỗng mấy con gõ kiến nhào tới những gốc cây bên đường.
– Đi đâu? Đi đâu vậy? Mèo vồ mất xác đó! – Bác gà mái la quang quác.
– Chúng con leo lên cây nhé. Ở trên ấy có nhiều sâu lắm. – Lũ gõ kiến con chép miệng thèm thuồng.
– Sâu nào trên cây? Các con phải nhìn xuống đất mà tìm sâu chứ đừng nhìn lên cây. Làm theo ta đây này. – Nói đoạn, bác gà mái dùng cả hai chân cật lực bới đất bắn tứ tung.
Tiếc thay lũ học trò của bác chờ mãi chỉ thấy mỗi một con giun chỉ, chẳng đủ mỗi đứa rứt một miếng.
Đi thêm một thôi đường, cả bọn gặp một con sông.
– Con xin phép cho con bơi ạ. – Mấy chú vịt con lao nhao xô xuống mép nước.
Thiên nga và gõ kiến đồng thanh thưa:
– Bọn con bay qua được, sông không rộng lắm đâu.
– Đứng lại! Phải chờ đò thôi. Bất cứ khi nào sang sông ta cũng ngồi đò. Các con phải làm như ta! – Bác gà mái ra lệnh.
Đợi vã cả mồ hôi, bác rái cá mới chống đò tới. Bác gà mái hối hả dồn cả bọn lên thuyền. Thuyền chở nặng tròng trành rời bến.
– Thưa chúng con bơi được, cứ để chúng con bơi cho đò nhẹ bớt. – Lũ vịt rụt rè nói.
– Đừng có nói nữa. Các con cứ làm theo ta. Bơi thế nào được.
– Bác cứ để chúng bơi theo xem sao. Vịt mà, lo gì chết đuối. – Bác rái cá góp lời.
– Ồ không, tôi là người dẫn dắt của chúng, chúng phải làm theo tôi. – Bác gà mái khăng khăng.
Con đò ra đến giữa dòng thì gặp chỗ nước xoáy. Bác rái cá cố gỡ ra nhưng vì đò nặng quá nên bị lật. Lũ vịt và thiên nga con lặn một mạch ra khỏi khoang thuyền và nổi lên mặt nước như những quả bong bóng. Mấy con gõ kiến bám móng vào gỗ bò lên đáy thuyền lúc này đang chổng lên trời. Riêng bác gà mái đập cánh hoảng loạn, khua chân cố chòi lên mặt nước. Nhưng vốn không biết bơi, lông lại ít, móng không sắc mà cũng chưa leo trèo nên bác gà mái cứ chìm dần. Nếu không nhờ bác rái cá cùng lũ thiên nga, vịt con tới giúp, có lẽ bác gà mái đã uống no nước sông.
Thuyền quay trở lại bến, bác gà mái buồn lắm: Ai đời làm thầy mà lại suýt chết đuối! Thấy vậy, bác rái cá lựa lời khuyên bác gà mái:
– Biết rằng bác rất thương lũ trẻ, nhưng không thể cứ bắt chúng phải theo cách của mình. Ở đời, khả năng mỗi người một khác, miễn là biết phát huy thế mạnh riêng của họ.
*
Nguồn: Con lớn nhanh bên cha mỗi ngày – Thương Huyền tuyển dịch