Thêm năm phút nữa.

*Thương Huyền tuyển dịch

Trong công viên, một người đàn ông đang ngồi trên ghế đá, chợt có một phụ nữ ăn mặc sang trọng đi tới. Cạnh bà là một người mặc đồng phục tài xế. Người phụ nữ dặn người giúp việc:

– Đúng nửa tiếng nữa anh quay lại đón tôi và đưa cháu đi học. Nhớ đúng nửa tiếng, đừng muộn. Tôi đang rất vội. – Nói rồi người phụ nữ ngồi xuống ghế.

– Cháu nhà tôi đang chơi đằng kia. – Người phụ nữ giải thích, tay chỉ về phía một bé trai mặc chiếc áo len màu đỏ đang chơi trên chiếc cầu bập bênh.

– Vâng, mời bà ngồi. Thằng bé trông kháu đấy chứ. Vậy là cháu nhà tôi đang chơi với con bà. Thằng bé mặc áo xanh ấy! – Người đàn ông lịch sự đáp.

Hai người lớn ngồi im lặng nhìn hai đứa trẻ nô đùa. Được một lát, người đàn ông nhìn đồng hồ đeo tay và cất tiếng gọi con. Thằng bé mặc áo xanh hộc tốc chạy lại, mặt mũi đỏ bừng, tóc tai bết mồ hôi, cậu bé vừa thở hổn hển vừa năn nỉ:

– Ba! Ba cho con chơi thêm năm phút nữa đi!

Một thoáng lưỡng lự trong mắt người đàn ông.

– Thôi được. Con chơi tiếp đi!

Một lúc sau, người đàn ông lại nhìn đồng hồ và gọi thằng bé. Lần này thằng bé không nói gì, nó hết gằm mặt xuống lại ngước nhìn cha với ánh mắt cầu khẩn. Người cha đứng dậy xoa đầu con và bảo:

– Thôi thêm năm phút nữa nhé. Đi đi con.

Thằng bé mừng cuống cẳng. Nó nhảy lên vít cổ cha xuống hôn vào bên má và chạy chơi tiếp cùng với bạn.

Chứng kiến chuyện hai cha con, người phụ nữ nói với người cha:

– Ông quả là người cha kiên nhẫn.

– Không phải lúc nào cũng như thế đâu bà. – Người đàn ông đáp.

– Tôi hiểu ông. Chúng ta đang sống trong một thời mà công việc là trên hết, nó như cơn lũ cuốn chúng ta đi. Tôi nghĩ là ông đang vội việc khác. Ở vào hoàn cảnh của ông tôi khó lòng mà kiên nhẫn được như thế. – Người đàn bà nói.

– Vâng, thời gian đối với con người thì có hạn, tùy chúng ta chọn việc gì là quan trọng. – Người đàn ông khẽ đáp.

– Thì tôi cũng như ông, đối với chúng ta công việc là trên hết. – Người phụ nữ hăng hái.

Lặng lẽ đứng dậy, người đàn ông đi tới bên cầu bập bênh. Rút chiếc khăn tay lau mồ hôi cho con, ông dặn nó điều gì đó không rõ, chỉ thấy thằng bé reo lên sung sướng.

Quay trở lại bên ghế, người đàn ông nói:

– Trước đây ba năm tôi cũng nghĩ như bà. Thế rồi khi đứa con trai đầu Tommy bị tai nạn, tôi đã nghĩ lại. Cũng ở chính cái công viên này, đã biết bao lần Tommy từng xin tôi cho nó chơi thêm 10 phút nữa. Bao nhiêu lần xin là bấy nhiêu lần nó bị cha cự tuyệt. Tôi bận, luôn bận và rất bận. Tommy chết, tôi cứ ân hận mãi. Nếu được đánh đổi cả phần đời còn lại để được sống lại bên con trai tôi chỉ 10 phút, tôi cũng sẵn sàng.

Thằng bé mặc áo xanh chạy tới bên cha:

– Cảm ơn cha. Chúng ta chạy cho kịp giờ nhé!

Nói rồi nó lôi tay cha kéo đi sau khi đã ngoái cổ chào bà khách đang nói chuyện với cha nó. Người phụ nữ ngồi tần ngần nhìn con chơi. Chợt tiếng người tài xế vang bên tai bà:

– Thưa bà, đúng nửa tiếng rồi ạ. Mời bà và cậu ra xe kẻo muộn. Bà có dặn là bà rất vội.

Người phụ nữ quay nhìn người tài xế với ánh mắt cầu khẩn:

– Thêm năm phút nữa, được không?
*
Nguồn: Con lớn nhanh bên cha mỗi ngày – Thương Huyền tuyển dịch

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s