Thứ Tư Tuần VI Thường Niên – Mc 8,22-26
*
Câu chuyện minh họa:
Mẹ Têrêsa Calcutta kể lại câu chuyện: Một người đàn ông phong cùi sống trơ trọi trong một túp lều tăm tối, xa tránh và hận thù mọi người, hận thù xã hội. Mẹ nói: “Ngày tôi đến thăm, người đàn ông ấy đã không bao giờ muốn ra khỏi túp lều tăm tối của mình. Tôi tiến lại gần con người ấy và đưa cánh tay mời mọc, nâng cánh tay của anh để anh đứng dậy, rồi cùng dìu anh bước ra khỏi túp lều tăm tối. Vừa đến bên cánh cửa nơi ánh sáng mặt trời chiếu xuyên qua, người đàn ông đã có một thái độ mà mãi mãi tôi không bao giờ có thể quên được: Ra khỏi căn lều, đứng giữa ánh sáng, anh hô lên một tiếng kêu lớn: “Tôi thấy!” Kể từ khi bóng tối của bệnh phong cùi ập phủ xuống trên cuộc đời, thì hôm nay thực sự là lần đầu tiên anh cảm nhận được có ánh sáng trong cuộc đời. Với tất cả sức lực còn lại, anh muốn thét lên với cây cỏ, với núi non, với thiên nhiên, với trời cao, với tất cả mọi người như sau: “Tôi thấy! Tôi thấy! Tôi thấy rồi!”.
Suy niệm:
Có những con người bị chìm trong bóng tối và cũng có những người tự giam mình trong bóng tối, nhưng không được giúp đỡ để họ ra khỏi bóng tối của sự mù lòa. Chúng ta là những Kitô hữu, chúng ta có bổn phận dẫn họ ra khỏi sự tăm tối của tội lỗi, của ích kỷ và ra khỏi những thất vọng, bằng cách chiếu rọi vào cuộc đời họ ánh sáng của Chúa Kitô, ánh sáng của sự trao ban, yêu thương, chia sẻ và cảm thông. Một gương sáng, một lời nâng đỡ ủi an, một nụ cười hay một cái bắt tay cũng có thể thắp lên ánh sáng niềm tin nơi một con người.
Lạy Chúa, xin mở mắt con để con nhìn thấy anh chị em con đang cần đến con, và xin cho cuộc sống con luôn là phản chiếu của tình yêu Chúa.
Têrêsa Mai An – Gp. Mỹ Tho
*
Phút Lắng Đọng Lời Chúa (tháng 2/2019)