Ông ấy là một người khó tánh. Ông đã nghĩ khác và hành động khác chúng ta hết thảy. Ông đặt lại hết mọi vấn đề. Phải chăng ông là một người nổi loạn, một ngôn sứ, một người bị bệnh nhân cách hay một vị anh hùng? Ai có thể cho biết sự khác biệt? Vả lại, có ích gì?
Do đó, chúng tôi đã xã hội hóa ông ta. Chúng tôi đã chỉ dẫn cho ông biết nhạy cảm đối với dư luận và tình cảm người khác. Chúng tôi đã đưa ông vào hàng ngũ. Kể từ đó ông là một người có thái độ đối xử dễ chịu. Một người đã được điều chỉnh đúng mức. Chúng tôi đã làm cho ông ta trở nên nhu mì, dễ bảo.
Chúng tôi khen ngợi ông đã biết chinh phục chính bản thân mình. Ông ta cũng cảm thấy sung sướng.
Ông không thấy rằng chính chúng tôi đã chinh phục ông.
Có một Người To Lớn bước vào trong một căn phòng đầy người và hét lớn: “Có ai ở đây tên là Murphy không?” Một Người Nhỏ Thó đứng lên và nói: “Chính tôi là Murphy đây.”
Người To Lớn đó suýt nữa đã giết chết hắn ta. Ông đã đánh gảy năm xương bả sườn, bẻ gãy chiếc mũi, làm bầm tím đôi mắt, ném hắn ta một đống xuống sàn nhà. Rồi nện gót ra đi.
Khi ông ta đi rồi, chúng tôi rất đổi ngạc nhiên thấy Người Nhỏ Thó đó cười thầm và nói nhỏ nhẹ: “Tôi đã đánh lừa hắn ta. Tôi không phải là Murphy. Ha! Ha!”
Một xã hội đã thuần phục được những người phản kháng thì đã bảo đảm được sự an bình. Tuy nhiên xã hội đó đã đánh mất tương lai.
_____________________________
Như tiếng chim ca – Anthony de Mello.