30/04. Luật là tình yêu – 5 Phút Lời Chúa mỗi ngày.

Thứ Hai Tuần V Phục Sinh – Ga 14,21-26
Thánh Piô V, Giáo hoàng

“Ai yêu mến Thầy, thì sẽ giữ lời Thầy.” (Ga 14,23)

Suy niệm: Một người bạn nói với thánh Phanxicô Assisi rằng, anh không thể nào yêu mến Thiên Chúa và giữ giới răn của Chúa được. Khi hai người đang đi thì gặp một người hành khất vừa mù vừa què ngồi bên lề đường. Ngài dừng lại hỏi người hành khất: “Nếu tôi chữa cho anh thấy được và đi được thì anh có yêu mến tôi không?”. Người hành khất trả lời: “Dạ thưa, không những tôi hết lòng yêu mến ngài, mà tôi còn xin dâng hiến cả cuộc đời còn lại để phục vụ Ngài”. Thánh Phanxicô quay sang nói với người bạn: “Anh thấy không, người này chỉ thấy được và đi được còn hứa làm như thế, huống hồ là anh. Anh không những được Chúa dựng nên với tay chân mắt mũi lành lặn, Ngài còn chịu chết để cứu chuộc anh nữa, mà anh lại không yêu mến và sống theo lời dạy của Chúa sao?” Tiếp tục đọc

29/04. Sống trong Chúa – 5 Phút Lời Chúa mỗi ngày.

Chúa Nhật Tuần V Phục Sinh – Ga 15,1-8

“Hãy ở lại trong Thầy như Thầy ở lại trong anh em.” (Ga 15,4)

Suy niệm: Có những kỷ vật chúng ta trân trọng gìn giữ là để nhớ về một người thân yêu đã ra đi hay đã xa cách. Dẫu chỉ là những vật dụng bình thường, nhỏ bé nhưng chúng lại có một sức mạnh lạ kỳ khiến chúng ta, nhờ những kỷ vật, luôn có thể hiện diện với nhau một cách sống động và sâu xa. Trong bữa Tiệc Ly, Chúa Giê-su đã trao ban chính Thân Mình Ngài làm kỷ vật. Ngài không chỉ ở bên cạnh và bên ngoài chúng ta như một món đồ nào đó, nhưng Ngào muốn hiện diện thực sự với chúng ta bằng cả con người của Ngài và tận trong cõi lòng của mỗi người, để chúng ta cũng được ở lại trong cõi lòng của Chúa. Ngài dùng hình ảnh“Thầy là cây nho, các con là cành” để nói với mỗi người chúng ta rằng nếu không ở trong Ngài chúng ta sẽ mau chóng hao mòn và lụi tàn. Ta được mời gọi siêng năng lãnh nhận bí tích Thánh Thể như một phương thế hiện thực hình ảnh thi vị ấy trong đời sống thường ngày của mình. Tiếp tục đọc

28/04. Biết. Thấy. Tin – 5 Phút Lời Chúa mỗi ngày.

Thứ Bảy Tuần IV Phục Sinh – Ga 14,7-14
Thánh Lu-y Ma-ri-a Gri-nhông Mông-pho, Linh mục

“Thưa Thầy, xin tỏ cho chúng con thấy Chúa Cha, như thế là chúng con mãn nguyện.” (Ga 14,8)

Suy niệm: Đối với người Do Thái, Lề Luật là trung tâm và nguồn mạch của đời sống đạo, vì Luật là chuẩn mực để thi hành giao ước Thiên Chúa đã ký kết với Dân riêng Ngài. Đức Giê-su lại dạy các môn đệ đến với Thiên Chúa không còn phải qua Luật, mà là nơi một ngôi vị bằng xương bằng thịt là chính Ngài: “Ai thấy Thầy là thấy Chúa Cha.” Chúa Cha không còn tỏ mình ra một cách uy nghi như trong Cựu Ước, mà Ngài tỏ mình ra nơi con người của Chúa Con. Thế nhưng, “thấy – biết” Đức Giê-su chưa đủ, còn phải tin vào lời và việc Ngài làm. Từ nay, nơi chốn cho con người gặp gỡ Thiên Chúa, để đón nhận tình thương và lòng thương xót của Ngài chính là Đức Ki-tô. “Chỉ khi ta gặp được Thiên Chúa hằng sống trong Chúa Ki-tô, ta mới hiểu được sự sống là gì. Không có gì đẹp hơn là được nối kết lại, được ngạc nhiên sửng sốt bởi Phúc âm, bởi Chúa Ki-tô.” (Đức Bênêđitô XVI) Tiếp tục đọc

27/04. Con đường mang tên Giêsu – 5 Phút Lời Chúa mỗi ngày.

Thứ Sáu Tuần IV Phục Sinh – Ga 14,1-6

“Không ai có thể đến được với Cha mà không qua Thầy.” (Ga 14,6)

Suy niệm: Con đường ngắn nhất và duy nhất, chắc chắn đưa ta đến với Thiên Chúa, đến hạnh phúc đời đời, là con đường mang tên Giê-su, con đường của sự thật và sự sống, vì“không ai có thể đến với Chúa Cha mà không qua Thầy.” Như thế, Chúa Giê-su khẳng định Ngài là con đường ai cũng phải đi theo để được dẫn vào Nước Trời, đến sự sống viên mãn. Nhưng oái oăm thay! Con đường này “chẳng mấy ai đi” vì đó là “con đường hẹp;” đang khi đa số thích bước đi trên con đường rộng thênh thang, nhưng có nguy cơ dẫn đến diệt vong. Chọn lựa bước đi trên con đường nào vẫn luôn là thách đố cho con người. Chỉ những ai cộng tác với ơn Chúa, biết nhìn xa thấy rộng mới đủ can đảm bước trên con đường mang tên Giê-su. Nhìn xa thấy rộng bao hàm việc tìm hiểu cuộc đời các thánh, nhìn lại lịch sử đời mình, nhất là qua những lần thất bại do “bỏ mồi bắt bóng.” Tiếp tục đọc

26/04. Xin cho con “nhỏ” hơn Thầy – 5 Phút Lời Chúa mỗi ngày.

Thứ Năm Tuần IV Phục Sinh – Ga 13,16-20

“Tôi tớ không lớn hơn chủ, kẻ được sai không lớn hơn người sai đi.” (Ga 12,16)

Suy niệm: Để lập cộng đoàn Emmau chuyên đón tiếp và nuôi dưỡng những người vô gia cư tại Pháp, cha Pierre đã chịu bao khổ nhục cay đắng. Khi được hỏi muốn ghi câu gì trên mộ của mình, cha trả lời: “Xin đề trên mộ tôi câu này: nơi yên nghỉ của một người đã cố gắng yêu thương.” Cuộc đời của cha chỉ muốn được hoạ lại lý tưởng yêu thương theo mẫu gương của Thầy mình là Đức Giê-su. Tin Mừng hôm nay kể tiếp việc Đức Giê-su “cúi xuống” rửa chân cho các môn đệ. Ngài muốn dạy cho ta sự cao trọng trong Nước Trời không do làm các việc vĩ mô to tát, nhưng do những nghĩa cử phục vụ bình thường, nhỏ bé trong cuộc sống. Con đường phục vụ, “cúi xuống,” hạ mình của ông Thầy cũng phải là con đường của các môn đệ. Tiếp tục đọc

25/04. Không thể bưng bít Tin Mừng – 5 Phút Lời Chúa mỗi ngày.

Thứ Tư Tuần IV Phục Sinh – Mc 16,15-20
Thánh Mác-cô, Tác giả sách Tin Mừng

Đức Giê-su hiện ra với Nhóm Mười Một và nói với các ông rằng: “Anh em hãy đi khắp tứ phương thiên hạ, loan báo Tin Mừng cho mọi loài thọ tạo.” (Mc 16,15)

Suy niệm: Một khi đã là ‘tin mừng’ thì dù có cấm người ta vẫn cứ loan đi. Nhiều lần Chúa Giê-su chữa lành bệnh nhân và liền sau đó chỉ thị họ đừng nói cho ai biết; nhưng thông tin về việc Ngài chữa lành không thể bưng bít, bởi niềm vui được lành bệnh quá lớn, khiến những người được chữa lành không thể im lặng, mặc cho lời Chúa Giê-su dặn (x. Mc 1,40-45; 7,31-37…). Sau này, các Tông đồ cũng thế, mặc cho giới lãnh đạo tôn giáo Do-thái cấm đoán, đe dọa, bỏ tù, thậm chí là giết chết, các ngài vẫn không thôi loan báo về Chúa Ki-tô Phục sinh, bởi vì niềm vui được gặp Chúa phục sinh quá lớn: Không gì có thể ngăn cản các ngài ra đi làm chứng, dù phải trả giá bằng chính mạng sống của mình. Như thế chúng ta mới hiểu tâm trạng của thánh Phao-lô khi bảo rằng: “Khốn cho tôi, nếu tôi không rao giảng Tin Mừng” (1 Cr 6,16). Tiếp tục đọc

24/04. Việc làm minh chứng – 5 Phút Lời Chúa mỗi ngày.

Thứ Ba Tuần IV Phục Sinh – Ga 10,22-30
Thánh Phi-đen Dich-ma-ring-gân, Linh mục

“Nếu ông là Đấng Ki-tô, thì xin nói công khai cho chúng tôi biết.” Đức Giê-su đáp: “Tôi đã nói với các ông rồi mà các ông không tin. Những việc tôi làm nhân danh Cha tôi, những việc đó làm chứng cho tôi.” (Ga 10,24-25)

Suy niệm: Trả lời cho viên sĩ quan cai ngục về nguồn gốc của mình, cha Kolbe dõng dạc nói: “Tôi là một linh mục Công Giáo”. Lời tuyên bố này được minh chứng bằng những việc bác ái ngài thực hiện trong tù, đặc biệt bằng hành động chết thay cho một người bạn tù đáng thương. Những hành vi bác ái ấy minh chứng cha Kolbe thuộc về Thiên Chúa và là môn đệ Chúa Giê-su. Chúa Giê-su luôn thể hiện nguồn gốc của mình thuộc về Chúa Cha, bằng lời giảng dạy và việc làm. Đời sống của Ngài khiến những người đương thời nhìn nhận nơi Ngài không có điều gì gian dối, là “người vô tội” và là “Con Thiên Chúa”. Việc của Ngài làm chứng minh nguồn gốc của Ngài. Tiếp tục đọc

23/04. Noi gương mục tử nhân lành – 5 Phút Lời Chúa mỗi ngày.

Thứ Hai Tuần IV Phục Sinh – Ga 10,1-10
Thánh A-đan-be-tô, Giám mục, Tử đạo

“Tôi chính là Mục tử nhân lành. Mục tử nhân lành hy sinh mạng sống mình cho đoàn chiên.” (Ga 10,11)

Suy niệm: Chúa Giê-su ví mình như người Mục tử nhân lành. Mục tử nhân lành khác với người chăn thuê, vì dám hy sinh mạng sống mình cho đoàn chiên. Tại sao người mục tử lại xả thân cho chiên như vậy? Đơn giản vì người ấy yêu thương chiên. Tình thương đã tạo nên mối tương quan mật thiết, gắn bó giữa chủ chiên và từng con chiên. Mục tử biết từng con chiên, gọi tên từng con một; còn chiên thì chỉ nghe tiếng của mục tử. Còn hình ảnh nào đẹp cho bằng hình ảnh người mục tử đi trước, chiên theo sau đến đồng cỏ. Rồi khi một con chiên lạc mất, người mục tử băng núi vượt đồi để đi tìm cho được con chiên lạc. Chúa Giê-su không chỉ là Mục tử nhân lành chăm sóc ta, Ngài còn là Cửa chuồng chiên, đưa ta đến với Thiên Chúa. Tiếp tục đọc

22/04. Đi theo vị mục tử nhân lành – 5 Phút Lời Chúa mỗi ngày.

Chúa Nhật Tuần IV Phục Sinh B – Ga 10,11-18
Chúa Chiên Lành

“Tôi là Mục tử nhân lành, tôi biết chiên của tôi, và chiên của tôi biết tôi.” (Ga 10,14)

Suy niệm: “Một người mục tử tốt lành thì luôn quan tâm đến sự phát triển riêng của mỗi người trong giáo xứ của mình” (S. Adelaja). Khuôn mẫu, mô hình cho người mục tử là Thầy mình, Đức Giê-su, Mục tử nhân lành. Vị Mục tử nhân lành ấy, vì lợi ích của đàn chiên, đã hủy mình ra không, từ bỏ tất cả uy quyền, vóc dáng của một vị Thiên Chúa khi nhập thể làm người. Rồi trong ba năm miệt mài rao giảng Tin Mừng, Ngài rảo khắp mọi thành phố, làng mạc, Ngài làm việc suốt ngày, Ngài cầu nguyện thâu đêm, Ngài quan tâm đến thiện ích của từng người, từ người bị gạt bên lề xã hội đến các môn đệ thân tín. Ngài chạnh lòng thương mỗi khi thấy dân chúng bơ vơ như đàn chiên không người chăn dắt, để rồi thay vì nghỉ ngơi, Ngài giảng dạy, chữa lành, cũng như có lúc ban lương thực cho họ. Đỉnh cao là dâng hiến mạng sống mình trên thập giá, và sau đó, sống lại, để thông ban cho đàn chiên sự sống sung mãn, hạnh phúc vĩnh cửu của Ngài. Tiếp tục đọc

21/04. Chúa minh chứng Ngài là sự sống – 5 Phút Lời Chúa mỗi ngày.

Thứ Bảy Tuần III Phục Sinh – Ga 6,51.60-69
Thánh An-xen-mô, Giám mục, Tiến sĩ HT

“Vậy nếu anh em thấy Con Người lên nơi đã ở trước kia thì sao?” (Ga 6,62)

Suy niệm: Quả thật Chúa Giê-su đã gặp khó khăn rất lớn khi muốn mạc khải Ngài là Bánh Hằng sống, Bánh từ trời xuống, là chính sự sống Chúa Cha gửi đến trần gian. Ngài minh chứng chân lý ấy bằng cách cho các môn đệ biết các ông sẽ chứng kiến Ngài lên trời, nơi từ đó Ngài đã đến trần gian. Sự kiện này thật sự đã xảy ra trước mắt các môn đệ đúng bốn mươi ngày sau khi Chúa phục sinh. Ngày xưa man-na từ trời rơi xuống trong hoang địa là vật thể, bây giờ không còn là một vật thể nữa, mà là một ngôi vị từ trời xuống, trở thành Bánh Hằng sống cho con người. Lời Chúa dạy về việc ăn, uống Thịt Máu Ngài tuy chướng tai, nhưng lại là Lời có khả năng ban sự sống đời đời. Lời Chúa dạy trong Kinh thánh tuy khó hiểu, khó giữ nhưng lại là Lời của sự thật. Tiếp tục đọc

20/04. Lương thực trường sinh – 5 Phút Lời Chúa mỗi ngày.

Thứ Sáu Tuần III Phục Sinh – Ga 6,52-59

“Ai ăn thịt và uống máu tôi, thì sẽ được sống muôn đời.” (Ga 6,54)

Suy niệm: Chàng Rô-bin-sơn trong câu chuyện “Trên Hoang Đảo” của Daniel Defoe đã lấy làm kinh tởm khi thấy người thổ dân moi tim kẻ thù để ăn. Nhưng đối với chàng thổ dân này thì “ăn gì bổ nấy”: ăn cá thì giỏi bơi lội, ăn tim người thì thêm dũng cảm. Chả trách gì mà người Do Thái bị “xốc” khi Chúa Giê-su tuyên bố Thịt Máu Chúa là của ăn nuôi sống con người. Đúng là có lãnh nhận chính Đấng là nguồn mạch sự sống thì mới có thể có sự sống đời đời nơi mình. Nhưng để có thể chấp nhận “ăn Thịt và uống Máu Chúa” – dù là dưới dạng Bánh và Rượu của bí tích – thì phải được ơn ban đức tin. Vì thế, cần có lòng tin mạnh mẽ, mới có thể nhận ra sự hiện diện thật sự của Ngài trong bí tích Thánh Thể. Và hơn nữa cần có lòng mến để có thể tiếp rước Ngài làm của ăn thiêng liêng nuôi sống linh hồn. Tiếp tục đọc

19/04. Đức tin. Hồng ân. Vâng phục – 5 Phút Lời Chúa mỗi ngày.

Thứ Năm Tuần III Phục Sinh – Ga 6,44-51

“Chẳng ai đến với tôi được, nếu Chúa Cha là Đấng sai tôi, không lôi kéo người ấy, và tôi, tôi sẽ cho người ấy sống lại trong ngày sau hết.” (Ga 6,44)

Suy niệmĐức tin không chỉ là sự đồng ý của trí tuệ con người trước những chân lý Thiên Chúa mạc khải, mà đó còn là hành động con người phó thác chính mình vào Thiên Chúa là Cha và gắn bó với Ngài luôn mãi, bởi họ nhận biết lòng yêu thương của Thiên Chúa dành cho, nhất là ưu ái ban cho con người đức tin. Như Chúa Giê-su đã nói, không ai đến được với Ngài, nếu Chúa Cha không lôi kéo họ, thì đức tin vào Chúa Giê-su là một hồng ân Thiên Chúa ban cho con người. Thánh Phao-lô đã khẳng định như thế: “Nhờ lòng tin mà anh em được cứu độ: đây không phải bởi sức anh em, mà là một ân huệ của Thiên Chúa” (Ep 2,8). Nói cách khác, đức tin đem lại ân huệ của Thiên Chúa, đón nhận đức tin là đón nhận ơn ban của Thiên Chúa. Như thế, đức tin đòi hỏi ta phải đáp đền ơn Chúa ban, làm phát sinh lòng vâng phục Thiên Chúa nơi chúng ta, vì vâng phục chính là kết quả của đức tin. Càng tin vào Thiên Chúa, ta càng vâng theo Lời Chúa dạy. Như vậy, đức tin, ân huệ và vâng phục không thể tách rời nhau. Tiếp tục đọc

18/04. Lộ trình thiêng liêng – 5 Phút Lời Chúa mỗi ngày.

Thứ Tư Tuần III Phục Sinh – Ga 6,35-40

Chúa Giê-su nói: “Ý của Cha tôi là tất cả những ai thấy người Con và tin vào người Con, thì được sống muôn đời, và tôi sẽ cho họ sống lại trong ngày sau hết.” (Ga 6,40)

Suy niệm: Các xe hơi đời mới hiện nay đều có gắn thiết bị định vị toàn cầu GPS nhận tín hiệu từ 21 vệ tinh bay chung quanh trái đất, nhờ đó tài xế biết đường nào ngắn nhất tới nơi mình định đến, đường nào một chiều, chỗ nào có thể kẹt xe, v.v… Chúa Giê-su đã tặng ban cho chúng ta một hệ thống định vị thiêng liêng khi Ngài mạc khải ý định của Chúa Cha là cứu rỗi “tất cả những ai thấy và tin” vào Chúa Con. Quả vậy, khi chiêm ngắm Đức Giê-su và đi theo lộ trình thập giá của Ngài, chúng ta không sợ bị lạc trong mê cung của những đam mê, cám dỗ; chúng ta cũng có thể cùng Ngài vượt qua được những hầm bẫy, những chướng ngại vật giăng mắc trên đường. Chỉ dẫn của Chúa Giê-su thật rõ ràng: mục tiêu nhắm tới là thực hiện ý Chúa Cha và lộ trình chính là con đường thập giá. Tiếp tục đọc

17/04. Bánh bở trời: Nhu yếu phẩm – 5 Phút Lời Chúa mỗi ngày.

Thứ Ba Tuần III Phục Sinh – Ga 6,30-35

“Tôi bảo thật các ông, không phải ông Mô-sê đã cho các ông ăn bánh bởi trời đâu, mà chính là Cha tôi đã cho các ông ăn bánh bởi trời.” (Ga 6,32)

Suy niệm: Thị trường hàng tiêu dùng Việt Nam hiện nay càng ngày càng phong phú về chủng loại, mẫu mã cũng như số lượng, đáp ứng được nhu cầu khách hàng. Thế nhưng những “nhu yếu phẩm” tinh thần vẫn còn khan hiếm cả về chất lượng cũng như số lượng. Điều đáng lo lắng hơn, sự khan hiếm về văn hoá này không được quan tâm, như thể chỉ cần phát triển kinh tế là đủ. Người Do Thái đòi hỏi Chúa làm phép lạ như Mô-sê. Quá bận tâm đến nhu cầu vật chất nên  họ lầm tưởng rằng thứ manna xưa có thể thoả mãn nhu cầu sâu kín của họ. Thế nhưng cơn đói đích thực của họ là cơn đói thiêng liêng mà chỉ có thứ bánh bởi trời đích thực mới có thể thoả mãn. Chúa Giê-su chỉ rõ cho họ: chính Chúa Cha nuôi sống họ chứ không phải Mô-sê và Bánh Bởi Trời đích thực là chính Thân Mình Ngài. Tiếp tục đọc

16/04. Hồn an xác mạnh – 5 Phút Lời Chúa mỗi ngày.

Thứ Hai Tuần III Phục Sinh – Ga 6,22-29

“Các ông hãy ra công làm việc không phải vì lương thực mau hư nát, nhưng để có lương thực thường tồn đem lại phúc trường sinh.” (Ga 6,27)

Suy niệm: Dù ý thức hay không thì những hoạt động của chúng ta đều nhằm đến một tương lai tốt đẹp hơn: ăn uống, học hành, thể dục, tích lũy của cải… Điều tốt đẹp lý tưởng không chỉ là tiến lên từ chỗ “ăn no mặc ấm” đến chỗ “ăn ngon mặc đẹp,” mà phải là niềm hạnh phúc của con người một cách toàn vẹn, nghĩa là – như người ta thường nói – được cả hồn an xác mạnh. Nếu thân xác cần được cung cấp đầy đủ thức ăn thì linh hồn cũng cần được nuôi dưỡng như vậy. Thường thì người ta dễ nhận ra và lo lắng về sự tiều tụy của cơ thể, sự xuống cấp của nhan sắc hơn là sự èo uột của linh hồn! Và do đó dễ đi đến chỗ thiên lệch“được phần xác, nhếch nhác phần hồn.” Lời Chúa dạy chúng ta phải lo làm việc chăm lo cho phần xác nhưng không phải chỉ vì “của ăn mau hư nát” mà để thân xác cũng được thánh hóa và cùng với linh hồn hưởng phúc trường sinh. Tiếp tục đọc

15/04. Ngỡ ngàng trước Đấng phục sinh – 5 Phút Lời Chúa mỗi ngày.

Chúa Nhật Tuần III Phục Sinh (B) – Lc 24,35-48

Vì mừng quá, các ông vẫn chưa tin và còn đang ngỡ ngàng. (Lc 24,41)

Suy niệm: Để cứu độ con người, Thiên Chúa đã thực hiện những công trình kỳ diệu nơi Đức Giê-su Ki-tô – từ biến cố nhập thể, giáng sinh, cho đến việc Ngài rao giảng và chịu chết – tất cả những điều ấy thật kỳ diệu khiến chúng ta đi từ ngỡ ngàng này đến ngỡ ngàng khác. Thật vậy, Đức Mẹ đã ngỡ ngàng khi nghe lời sứ thần truyền tin Con Thiên Chúa nhập thể; các mục đồng ngỡ ngàng nhìn thấy trẻ thơ bọc trong khăn, nằm trong máng cỏ; dân chúng ngỡ ngàng trước lời giảng dạy khôn ngoan và các phép lạ Ngài làm. Nhưng vượt trên tất cả là sự ngỡ ngàng khi đứng trước Đấng Phục Sinh: Một cảm xúc pha trộn giữa mừng và sợ, giữa xác tín và kinh ngạc, đó là tâm trạng không thể diễn tả bằng lời của các môn đệ trước những đang diễn ra trước mắt: Đấng mà họ đã chứng kiến chết thảm trên thập giá, họ đã mai táng trong mộ, nay hiện diện bằng xương bằng thịt và nói với họ: “Chính Thầy đây mà!” Sự ngỡ ngàng ấy củng cố nơi họ một đức tin không lay chuyển và một lời chứng đầy xác tín: Chúa đã sống lại thật đúng như lời Kinh Thánh! Tiếp tục đọc

14/04. Đừng sợ! – 5 Phút Lời Chúa mỗi ngày.

Thứ Bảy Tuần II Phục Sinh – Ga 6,16-21

Nhưng Người bảo các ông: “Chính Thầy đây, đừng sợ!” Họ định rước Người lên thuyền, nhưng ngay lúc ấy, thuyền đã đến nơi họ định tới. (Ga 6,20-21)

Suy niệm: Người ta sợ khi nhận ra sự an toàn, sự sống còn của mình bị đe doạ. Nỗi sợ đã tiềm ẩn trong tiếng khóc của đứa bé khi chào đời vì phải rời bỏ lòng mẹ ấm áp bình yên để sinh vào một thế giới xa lạ. Theo năm tháng của cuộc đời, nỗi sợ lớn lên dưới muôn hình vạn trạng. Nỗi sợ len lỏi trong tâm hồn con người: nhỏ sợ già, già sợ chết; nó gặm nhấm hạnh phúc của biết bao gia đình; nó bóp nghẹt sự phát triển của xã hội; và nó còn có thể làm nản lòng những kẻ tin và đóng khung cả bầu trời Giáo Hội. Quả thế, chỉ với một cơn gió mạnh, các tông đồ đã hoảng hốt đến nỗi quên hết phép lạ Thầy vừa mới làm. Chỉ với một cơn sóng to, bao lời dạy của Chúa đã trôi sông ra biển. Nỗi sợ đẩy các ông tới giới hạn của thân phận con người nhỏ bé tầm thường. Tuy nhiên, ngay khi các ông tuyệt vọng vì nhận ra sự bất lực của mình, Chúa Giê-su đã đến bên để vực dậy niềm tin của các ông: “Chính Thầy đây, đừng sợ.” Không những thế, ngay lập tức, Ngài còn đưa các ông đến nơi các ông định tới- đến bến bờ bình yên. Tiếp tục đọc

13/04. Chúa tính cho – 5 Phút Lời Chúa mỗi ngày.

Thứ Sáu Tuần II Phục Sinh – Ga 6,1-15
Thánh Mác-ti-nô I, Giáo hoàng, Tử đạo

Đức Giêsu cầm lấy bánh, dâng lời tạ ơn, rồi phân phát cho những người ngồi đó. Cá nhỏ, Người cũng phân phát như vậy. (Ga 6,11)

Suy niệm: Tính toán theo kiểu con người rất thực tế và so đo hơn thiệt. Trước một số đông đến 5.000 người đàn ông, không kể đàn bà trẻ con, các môn đệ tính toán: “Có mua đến 200 quan tiền bánh cũng chẳng đủ cho mỗi người một chút.” Vả lại ở nơi núi đồi hoang vắng này, ai bán bánh mà mua? Chịu thua! Trong đám đông hôm đó có “một em bé có 5 chiếc bánh và 2 con cá, nhưng với ngần ấy người thì thấm vào đâu!” Bó tay! Thế nhưng “điều gì không thể đối với con người, lại là có thể đối với Thiên Chúa.” Đức Giê-su đã thực hiện những cử chỉ sẽ trở thành dấu hiệu riêng của Đức Ki-tô: Ngài cầm lấy bánh, và cá cũng thế, dâng lời tạ ơn và phân phát cho mọi người. Với 5 chiếc bánh và 2 con cá, Ngài đã cho đám đông, tính riêng đàn ông đã là 5.000 người, ăn no nê mà vẫn còn dư 12 thúng đầy! Tiếp tục đọc

12/04. Nói chuyện trên trời – 5 Phút Lời Chúa mỗi ngày.

Thứ Năm Tuần II Phục Sinh – Ga 3,31-36

“Đấng từ trên cao mà đến thì ở trên mọi người; kẻ bởi đất mà ra thì thuộc về đất và nói những chuyện dưới đất.” (Ga 3,31)

Suy niệm: “Kẻ bởi đất mà ra thì nói những chuyện dưới đất”, và giả như có nói “những chuyện trên trời” thì cũng nói theo kiểu “những chuyện dưới đất”. Con người dù có ai thông thái khôn ngoan đến mấy đi nữa, khi nói về Thiên Chúa, cũng phải dùng ngôn ngữ loài người và những quan niệm của con người để phóng chiếu lên tới vô cùng, và giả định như thế là Thiên Chúa. Do đó, con người vẫn thường vô tình tạo ra những thần linh theo hình ảnh, sở thích của mình để rồi tôn thờ chính “những thần linh do tay mình làm ra”. Chỉ có Đấng từ trời xuống mới đủ khả năng, đủ thế giá để nói về những sự trên trời. Vì thế, nếu chúng ta muốn biết điều chi về Thiên Chúa, chúng ta chỉ có thể tìm biết từ chính Con Một của Người, Đấng từ trời mà xuống. Và nếu chúng ta muốn đến với Thiên Chúa, chúng ta cũng chỉ có thể đến qua Đức Giê-su Ki-tô, Đấng duy nhất đã chết, sống lại và lên trời. Quả thật, Đức Giê-su Ki-tô là “Đấng Cứu Độ Duy Nhất” của nhân loại. Tiếp tục đọc

11/04. Đức Giêsu, Đấng cứu độ – 5 Phút Lời Chúa mỗi ngày.

Thứ Tư Tuần II Phục Sinh – Ga 3,16-21
Thánh Sta-nít-la-ô, Giám mục, Tử đạo

“Thiên Chúa yêu thế gian đến nỗi đã ban Con Một, để ai tin vào Con của Người thì khỏi phải chết, nhưng được sống muôn đời.” (Ga 3,16)

Suy niệm: Một khi không tin Chúa Giê-su là Đấng Cứu Độ duy nhất, người ta sẽ tin rằng mọi thứ người ta sở hữu sẽ cứu độ họ. Nhiều người nghĩ rằng tiền bạc của cải đầy đủ sẽ cứu độ họ. Có người cho rằng thế lực, sức khỏe sẽ đem lại sự an toàn vững bền và một thế giá sáng ngời. Nhưng, những thứ sở hữu đó thật mong manh như Chúa Giê-su cảnh báo: “Đồ ngốc! Nội đêm nay, người ta sẽ đòi lại mạng ngươi, thì những gì ngươi sắm sẵn đó sẽ về tay ai?”Kết quả sẽ ra sao nếu ta cứ bám vào bọt biển để bơi? Vì thế, Lời Chúa hôm nay quả thật là Tin Mừng cho chúng ta, vì Thiên Chúa Cha đã ban Con Một của Ngài là Chúa Giê-su để cứu độ chúng ta. Đức thánh cha Phanxicô giải thích rằng, Thiên Chúa không cứu độ chúng ta bằng tờ giấy hay bằng một sắc lệnh nào đó, nhưng bằng chính Con Một của Ngài. Trong Đấng Phục Sinh, Thiên Chúa phục hồi phẩm giá con người bị đánh mất vì tội lỗi và ban sự sống cho những ai đón nhận Đấng Phục Sinh. Thiên Chúa ban Đấng Cứu Độ duy nhất, đồng thời quả quyết, tin vào Chúa Giê-su là cách duy nhất lãnh nhận ơn cứu độ. Tiếp tục đọc