Thêm năm phút nữa.

*Thương Huyền tuyển dịch

Trong công viên, một người đàn ông đang ngồi trên ghế đá, chợt có một phụ nữ ăn mặc sang trọng đi tới. Cạnh bà là một người mặc đồng phục tài xế. Người phụ nữ dặn người giúp việc:

– Đúng nửa tiếng nữa anh quay lại đón tôi và đưa cháu đi học. Nhớ đúng nửa tiếng, đừng muộn. Tôi đang rất vội. – Nói rồi người phụ nữ ngồi xuống ghế. Tiếp tục đọc

Advertisement

Lời khuyên của bác rái cá.

*Thương Huyền tuyển dịch

Ngày xưa, ở một thôn nọ có một bác gà mái già. Bác đã đẻ rất nhiều trứng và ấp nở thành biết bao đàn gà con. Bác nằm ổ ấp trứng và nuôi con nhiều tới mức bộ lông của bác đã bị rụng rơi tơi tả gần hết. Con cái bác lớn khôn tỏa ra khắp thôn bươi đất kiếm ăn. Xóm giềng ai cũng khen bác gà mái mát tay nuôi trẻ. Thấy vậy, họ nhà vịt, thiên nga, gõ kiến trong thôn bèn khẩn khoản nhờ bác nuôi hộ con. Vốn tốt bụng nên bác gà mái không từ chối. Tiếp tục đọc

Vòng quay cuộc đời.

*Thương Huyền tuyển dịch

Năm ấy trên toàn bang New South Wales trời trở lạnh sớm bất ngờ. Năm học mới đã gần kề mà tôi vẫn chưa có đồ ấm nên chủ nhật đó mẹ tôi dẫn tôi vào siêu thị Venture lớn nhất thành phố. Vừa xuống xe, mẹ tôi hối hả nắm chặt tay tôi lôi đi. Bà sợ tôi lạc trong dòng thác người ra vào siêu thị, còn tôi lúc đó đã lên bảy, không muốn ai dẫn dắt. Tôi nhũng nhẵng đi theo bà như cái đuôi. Tiếp tục đọc

Bà chủ bất đắc dĩ.

*Thương Huyền tuyển dịch

Là con gái nhưng tôi mơ trở thành phi công và tôi đã toại nguyện. Ngoài ra tôi chúa ghét chuyện bếp núc nhà cửa. Tôi nghĩ đó là công việc hạ đẳng, chẳng cần phải học hành và cũng chẳng có gì mệt nhọc. Danh giá lại càng không? Tôi thường tranh cãi với mẹ về chuyện này khi bà cố dạy tôi làm việc nhà. Nhiều khi thấy bà than mệt mỏi, tôi chỉ nghĩ mẹ tôi cố làm ra vẻ quan trọng. Thế rồi mẹ tôi mất. Hôm nay, trong vị trí bà chủ nhà bất đắc dĩ, tôi chuẩn bị bữa tiệc đầu tiên. Tiếp tục đọc

Ước mơ của mẹ.

*Thương Huyền tuyển dịch

Tôi là giáo viên dạy nhạc bậc tiểu học. Suốt 30 năm trong nghề, ngoài giờ lên lớp ở trường tôi thường hay nhận dạy piano tại gia cho các em theo yêu cầu của phụ huynh. Thú thực, không phải lúc nào công việc này cũng hứng thú, nhất là khi bạn gặp phải những “thần đồng” sinh ra từ cao vọng của cha mẹ chúng. Một năm nọ, có cậu bé tên Bobby tự tới nhà tôi xin học. Lúc đó, Bobby đã 11 tuổi. Tôi toan từ chối vì tuổi đó mới bắt đâu học đàn piano là đã muộn. Nhưng Bobby cứ nằn nì… Sau cùng, tôi xiêu lòng khi nghe chú bé nói rằng ước mơ cả đời của mẹ chú là con trai mình trở thành một nghệ sĩ dương cầm. Bobby trở thành học trò của tôi. Tiếp tục đọc

Một ngày “may mắn”.

*Thương Huyền tuyển dịch

Harry đã 12 tuổi nhưng không biết làm việc gì cả. Chẳng là từ hồi nhỏ tới giờ nó như một quả cà chua, chân tay vụng về. Thế rồi, không hiểu tự đâu, nó bị gán cho cái biệt danh “đồ hậu đậu”. Thoạt đầu, Harry vừa bực bội vừa ngượng nhưng mãi nó đâm ra quen, ừ thì hậu đậu! Đành vậy. Nó biết làm gì khác bây giờ? Sáng sáng Harry chờ mẹ rửa mặt giùm. Nếu tự làm nó sợ sẽ trượt chân té trong phòng tắm. Mặc quần áo ư? Chờ mẹ làm giúp. Nếu tự làm, không khéo nó sẽ xỏ hai chân vào một ống và ngã lãn đùng ra đất ngay khi vừa mới đứng lên. Ngày của Harry trôi qua không thể thiếu mẹ. Tiếp tục đọc

Những viên ngọc vô giá.

* Thương Huyền tuyển dịch

Một buổi sáng hai chị em nhà nọ đang chơi trong vườn. Gần đó, mẹ chúng đang nói chuyện với bà hàng xóm mới dọn tới. Đó là một người đàn bà giàu có. Bộ quần áo của bà may bằng thứ gấm vóc quý được các nhà buôn mua từ phương Đông về. Châu báu ngọc ngà lấp lánh trên cổ, tay và mái tóc của bà.

– Bà ấy mới đẹp làm sao! Cứ như một nữ hoàng vậy. – Thằng em nắm tay con chị thốt lên. Tiếp tục đọc

Cổ tích về sự ra đời của bà mẹ…

*Thương Huyền tuyển dịch

Ngày xưa, khi ông Trời tạo ra người mẹ đầu tiên trên thế gian, ngài làm việc miệt mài suốt sáu ngày liền quên ăn quên ngủ mà vẫn chưa xong việc. Thấy vậy, một vị thần bèn hỏi:

– Tại sao ngài lại bỏ quá nhiêu thời giờ cho tạo vật này?

Trời đáp:

– Ngươi thấy đấy. Đây là một tạo vạt cực kỳ phức tạp gồm hơn hai trăm bộ phận cơ thể thay thế nhau được và cực kỳ bền bỉ nhưng lại không phải là sắt thép bê tông hay nhựa tổng hợp. Tạo vật này có thể chỉ sống bằng nước lã và thức ăn thừa của con nhưng đủ sức ôm ấp trong vòng tay cùng một lúc nhiều đứa con. Nụ hôn của nó có thể chữa lành mọi vết thương, từ vết trầy đầu gối cho tới một trái tim tan nát. Ngoài ra tạo vật này có tới sáu đôi tay. Tiếp tục đọc

Những bó hoa tươi.

*Thương Huyền tuyển dịch

Mẹ qua đời khi tôi chưa đầy 11 tuổi. Chỉ qua một đêm, tuổi thơ của tôi đã biến mất. Vài tháng sau, cha tôi gặp cô Dot ở chỗ làm việc. Họ thường hẹn hò với nhau và một năm sau thì làm lễ cưới. Quá nhanh, phải không? Sự hiện diện của một người phụ nữ lạ trong nhà khuấy động những kỷ niệm về người mẹ quá cố mà tôi cố giữ kín trong tâm. Những lúc ngồi buồn một mình, tôi thường bật máy nghe bài hát “Con sẽ không bao giờ phải đơn độc bước đi trong đời” và nghĩ rằng đó chính là những lời mẹ tôi nói với tôi từ thế giới bên kia. Rồi tôi bật khóc tức tưởi: Làm sao mẹ tôi có thể đi bên tôi trong phần đời còn lại của tôi? Tiếp tục đọc

Bánh nướng của mẹ.

*Thương Huyền tuyển dịch

Mặc cô giáo Pace hết lời khuyên nhủ, tôi vẫn đứng bên cửa sổ nhìn chăm chăm xuống bãi xe trước cửa. Bữa liên hoan của lớp đã bắt đầu từ nửa tiếng trước và đang diễn ra hết sức vui vẻ. Nhìn lũ bạn say sưa ngốn các loại bánh kẹo để trên bàn, mặt tôi nóng bừng, nước mắt tủi thẹn trào xuống má. Chẳng là nhân ngày lớp tôi mở tiệc liên hoan, mỗi đứa chúng tôi xung phong nhờ mẹ đứng ra làm một món. Theo ý cô Pace, sau bữa liên hoan này bọn con gái chúng tôi sẽ học theo các bà mẹ và tự làm lấy những món như thế trong giờ nữ công. Tiếp tục đọc

“Người rừng”.

*Thương Huyền tuyển dịch

Andrew là một chàng thanh niên đẹp trai, một nhạc công tài hoa. Tuy nhiên theo lời kể của cha, khi cậu cất tiếng khóc oe oe chào đời, cô mụ đã phải lưỡng lự mãi mới dám cho mẹ cậu xem mặt đứa con trai duy nhất của bà. Ông bác sĩ quay mặt đi và nhìn qua cánh cửa sổ cao hẹp của phòng bệnh. Đứa trẻ sinh ra không có vành tai ngoài. Thay vào đấy, người ta chỉ thấy một lỗ đen sâu hoắm. Thở hổn hển, người mẹ ôm đứa con đỏ hỏn, nhăn nheo trong vòng tay. Đôi hàng lệ lăn trên gò má đẫm mồ hôi của bà. Tiếp tục đọc

Trở về với mẹ.

*Thương Huyền tuyển dịch

Hiếm có người đàn bà nào phải chịu nhiều nỗi đau khổ như Elizabeth Wright. Một năm trước khi bắt đầu cuộc khủng hoảng kinh tế thế giới (1929), chồng bà – người đứng đầu một tập đoàn gồm các hãng công nghiệp và nhà băng – đột ngột qua đời. Cuộc chiến pháp lý tranh chấp tài sản thừa kế với những người em trai chồng làm tóc bà bạc trắng. Vài tháng sau, Ron – cậu con trai độc nhất của cả gia đình – chết đuối trong một chuyến đi nghỉ cùng các bạn ở vùng núi. Những cơn mưa như trút nước đã biến con suối nhỏ gần nơi họ đóng lều thành một thác nước khổng lồ ngay giữa lúc nửa đêm. Ron đã cố gắng dìu các bạn gái tấp vào bờ, cố bám lấy những bụi cây đang vật lộn với sóng. Kiệt sức vì mỏi mệt và cái lạnh thấu xương, Ron bị dòng nước cuốn trôi trong tiếng thét rợn người của các cô bé. Đám tang của Ron đè nặng lên bà mẹ. Chỉ qua một đêm dường như lưng bà còng xuống. Tiếp tục đọc

Miễn phí.

* Thương Huyền tuyển dịch

Cậu bé chạy vào tìm mẹ trong bếp, lúc đó người mẹ đang chuẩn bị bữa ăn tối. Cậu đưa mẹ một mẩu giấy. Sau khi lau tay vào tạp dề, người mẹ đọc mẩu giấy, trong đó ghi:

– Cắt cỏ: 5đ.
– Tự dọn dẹp phòng tuần này: 1đ.
– Đi mua hàng giùm mẹ: 5đ.
– Dọn nhà xe: 1đ.
– Được nhận giấy khen ở trường: 5đ
– Dọn dẹp sân và cào cỏ: 5đ.
Tổng cộng: 47đ Tiếp tục đọc

Lòng mẹ.

*Thương Huyền tuyển dịch

Khi bạn vừa tròn tuổi tôi, mẹ bón cho bạn ăn, tắm rửa cho bạn. Đáp lại, những lúc trái gió trở trời, bạn ra rả khóc thâu đêm.

Bạn lên 2, bà dạy bạn những bước đi chập chững. Để cảm ơn mẹ, bạn lon ton chạy lại mỗi khi nghe tiếng mẹ gọi.

Khi bạn lên 3, bà làm cho bạn những món ngon đầu tiên theo ý muốn của bạn. Đáp lại, hận quẳng chiếc đĩa đựng đồ ăn xuống sàn nhà. Tiếp tục đọc

Hai mươi đô la.

*Thương Huyền tuyển dịch.

Nhà bé Diana chẳng thiếu thứ gì nhưng nó cảm thấy buồn lắm. Buổi tối, hiếm khi cả nhà ăn cơm chung. Ba nó lúc nào cũng chúi đầu vào việc. Mẹ bảo ba làm việc để kiếm tiền cho tương lai của nó, nhưng Diana muốn được ba công kênh trên vai đi công viên Disney, thèm được ba dẫn đi tắm sông. Diana chỉ có mỗi con chó Shadow làm bầu bạn. Diana nghĩ mãi, nghĩ mãi và cuối cùng nó quyết định phải làm một cái gì đó. Tiếp tục đọc

Túi sỏi.

Không biết đây là lần thứ mấy trăm hay mấy ngàn nhưng tôi lại giận chị tôi. Lý do cũng tương tự như mọi lần. Mặc dù trong tập của mỗi đứa có một tờ giấy dùng để thấm cho mực khỏi nhòe khi tập viết nhưng tôi cứ thích mượn tờ giấy thấm của chị. Tại sao vậy? Tại tôi thích tờ giấy thấm của mình lúc nào cũng trắng tinh! Tôi là em, vậy chị ấy phải nhường tôi chứ! Cha mẹ tôi vẫn dạy thế kia mà.

Thế mà lần này… Chị ấy lại dùng giấy thấm của tôi. Trong giờ chính tả, do sơ xuất chị tôi gạt đổ bình mực. Vệt mực đen sì từ từ bò theo mặt bàn dốc tiến về phía cuốn tập trắng tinh đang mở rộng. Thoáng cái, vệt mực đã nuốt chửng tờ giấy thấm của chị tôi. Nếu chị ấy không nhanh tay lấy tờ giấy thấm của tôi chặn dòng mực đang bò xuống mép bàn, chiếc váy của tôi có lẽ đã đi đời nhà ma. Biết vậy, nhưng tôi vẫn giận chị tôi lắm, giận suốt đời và sẽ không bao giờ tha thứ. Tôi sẽ không thèm nói chuyện với chị ấy. Vì giận, tôi sẽ không thể ăn uống gì được. Tôi tưởng tượng một ngày kia tôi sẽ phát bệnh, gầy rộc nằm trên giường thoi thóp. Chị tôi chắc sẽ hối hận lắm. Chị áy sẽ khóc nức nở như mưa!

Bữa cơm trưa, thấy tôi lẳng lặng ôm chén ra thềm ngồi ăn, cha tôi không nói gì cả. Đến tối, sau khi đã hỏi chị tôi cho rõ ngọn ngành, cha tôi kêu tôi lại. Ông nhẹ nhàng giảng giải cho tôi chuyện không may lỡ xảy ra, chị tôi đành phải làm vậy chứ không cố tình. Nhưng dẫu cha tôi nói gì đi chăng nữa, tôi vẫn cứ ấm ức và điều này lộ trên nét mặt tôi.

– Cha bắt con làm gì cũng được nhưng con không đời nào chịu tha thứ cho chị ấy!

Tôi đổ lì. Cha tôi thở dài.

– Thôi được, rồi con sẽ hiểu. – Cha tôi nói. Ông đổi giọng nghiêm khắc buộc tôi đi theo ông ra vườn. Cha bảo tôi nhặt lấy một túi đầy những viên sỏi trắng.

– Từ giờ phút này trở đi, lúc nào con cũng phải mang túi sỏi này bên người. – Ông ra lệnh.

– Chuyện nhỏ. – Tôi thầm nghĩ.

Nhưng quả chuyện không nhỏ tí nào. Trong những ngày sau đó, túi sỏi trở thành ngọn núi khổng lồ đè lên người tôi. Bạn cứ thử cuốc bộ từ nhà tới trường và ngược lại với một đống sỏi trên vai mà xem. Và còn bao điều bất tiện khác. Giả như tôi muốn leo cây nhưng không lẽ bám cành bằng một tay và tay kia cầm túi sỏi? Tôi nghĩ ra cách buộc túi sỏi bên hông. Thế nhưng, hễ đi nhanh một chút, túi sỏi đập vào hông đau điếng. Khi đi ngủ, hễ trở mình bạn sẽ ê ẩm cả người vì lăn lên đá sỏi lổn nhổn…

Sau hai ngày vật lộn với túi sỏi, tôi chịu hết thấu và đi kiếm cha tôi xin giải hạn. Được ông đồng ý, tôi mừng rỡ vì thoát được cái túi sỏi nặng nề. Lòng tôi thanh thản, nhẹ nhõm. Chuyện với tờ giấy thấm kia cũng biến mất khỏi đầu tôi.

– Con thấy đấy. Ở đời, nếu có thể tha thứ được hãy ráng tha thứ. Nếu không cuộc đời con lúc nào cũng như bị đá đeo nặng trĩu. – Cha tôi mỉm cười.
*
Nguồn: Con lớn nhanh bên cha mỗi ngày – Thương Huyền tuyển dịch

Chiếc cặp sách kỳ quặc của bé Nguyên Nguyên.

*Thương Huyền tuyển dịch

Nghe tiếng khúc khích, tôi quay người lại nhìn xuống lớp. Bé Nguyên Nguyên cắm cúi viết, giả tảng như không nghe thấy những tiếng cười hướng về phía nó. Đã mấy hôm kể từ ngày khai trường, bọn học sinh trong lớp 1 do tôi phụ trách xúm vào chế nhạo Nguyên Nguyên. Chẳng là trong khi các bạn đứa nào cũng xúng xính với một chiếc cặp da mới tinh, Nguyên Nguyên bỏ mấy cuốn tập vào một chiếc túi vải cũ đã sờn. Nói cho đúng, nó chẳng ra hồn một cái túi có quai xách đàng hoàng mà trông giống cái ống quần cột hai đầu bằng hai sợi dây vải lòng thòng. Vì Nguyên Nguyên là học trò mới nên tôi không rõ về cậu bé này. Tôi đằng hắng để lũ trẻ im lặng. Suốt buổi học, bóng dáng nhẫn nại của Nguyên Nguyên và những tiếng cười chế nhạo của lũ trẻ cứ luẩn quẩn trong đầu tôi. Tiếp tục đọc

Ông lão gù đánh cá.

*Thương Huyền tuyển dịch

Nhà chúng tôi nằm đối diện cổng chính bệnh viện John Hopkins (bang Baltimore). Cả gia đình tôi sống ở tầng dưới, tầng trên dành cho bệnh nhân hoặc thân nhân của họ từ phương xa tới trọ trong lúc chờ nhập viện hoặc ra viện. Một tối mùa hạ, tôi đang nêm dở món súp thì nghe tiếng gõ cửa thật mạnh. Tôi đành bỏ đó ra mở cửa và trông thấy một người đàn ông tuổi đã cao, có thể đã làm ông nội ông ngoại, với bộ dạng thật quái dị. Ông ta cao chưa bằng đứa con trai lên 8 tuổi của tôi, lưng gù co quắp như con tôm luộc. Mặt và hai thái dương ông ta phủ đầy một thứ lông đỏ xoăn tít. Thế nhưng giọng nói mà tôi nghe thấy lại rất êm ái và nhã nhặn.

– Chào bà. Tôi tới làm phiền bà một chút. Liệu bà còn phòng trọ dành cho tôi đêm nay không? Chỉ đêm nay thôi. Tôi sống ở bên kia bờ vịnh. Sáng này tôi tới đây chữa bệnh nhưng bây giờ đã muộn, xe buýt không còn chạy nữa.

Nhìn vẻ mặt ngần ngừ của tôi, người đàn ông nhỏ thó vội phân trần rằng ông ta đã gõ cửa nhiều rồi nhưng ở đâu cũng trả lời hết phòng.

– Tôi đoán tại bộ dạng khủng khiếp của tôi. Nhưng bác sĩ bảo cứ kiên trì có thể thay đổi được phần nào. – Người đàn ông nói.

Đáng lẽ ra tôi đã từ chối nhưng câu nói sau chót của ông khiến tôi bất ngờ thay đổi quyết định.

– Tôi có thể xếp hai ba chiếc ghế lại hay ngủ ở trên bậc thềm cũng được. Tôi đi sớm lắm, chưa ai thức dậy để nhìn thấy tôi đâu.

– Thật tình tôi không còn phòng nhưng tôi sẽ kê cho ông một cái giường xốp ở ngoài hành lang.

Tôi nói với ông ta như vậy và vội quay trở về với món súp. Dọn bàn ăn ra, tôi mời người đàn ông nọ nhưng ông ta lễ phép từ chối, bảo rằng đã ăn ở đâu đó rồi. Tôi cũng không cố nài.

Dọn rửa xong buổi tối, tôi ra ngoài hành lang tính nói vài câu với người đàn ông nọ. Bỏ mặc ông ta coi kỳ quá. Thế nhưng qua câu chuyện tôi hiểu rằng trong cái thân hình xấu xí này ẩn chứa một trái tim vàng. Làm nghề buông câu, không vợ, không con (hẳn là phải như vậy rồi! – tôi thầm nhủ) nhưng ông ta tự lãnh lấy một gánh nặng. Gia đình hàng xóm của ông ta gồm hai vợ chồng trẻ và một đứa con gái lên 5 tuổi bị tai nạn giao thông. May mắn thoát chết nhưng hai người lớn bị liệt nặng phải đưa vào trại nuôi người tàn tật. Người đàn ông xấu xí này nhận nuôi đứa con gái. Ông đã sống gần hết đời người với bộ dạng như vậy đã quen đi rồi. Nhưng còn đứa con gái, ông không muốn nó buồn tủi với chúng bạn, thế nên ông hỏi thăm và dành tiền lên bệnh viện John Hopkins.

Câu chuyện khiến lòng tôi nao nao. Đến giờ đi ngủ, tôi mời ông lão vào phòng của bọn trẻ con. Ở đấy còn một chiếc võng xếp thường dùng đi cắm trại. Mờ sáng hôm sau khi tôi tỉnh giấc, ông lão đã ngồi ngoài hành lang, võng xếp gọn gàng. Ông từ chối bữa sáng tôi mời và đề nghị được trả tiền phòng. Tôi cũng đáp lại bằng lời từ chối. Trước khi ra bến xe buýt, ông cảm ơn tôi và nói thêm:

– Tôi xin bà được ghé lại đây nếu tôi phải lên bệnh viện nữa. Tôi không dám làm phiền bà nhiều quá đâu. Tôi ngủ trên thềm cũng được.

Ngưng một lát, ông ta nói tiếp:

– Lũ trẻ nhà bà làm tôi cảm thấy như đang ở nhà. Bà biết đấy, người lớn sợ tôi chứ con trẻ thì không nghĩ thế.

Tôi bảo ông ta có thể trọ miễn phí ở chỗ chúng tôi bất kỳ lúc nào.

Mấy ngày sau, ông lão xấu xí lại xuất hiện trước cửa nhà tôi với một giỏ sò thật bự, thật tươi. Vậy là ông lão đã phải ra biển từ nửa đêm, tôi đoán. Trong năm ấy, mỗi lần ông lão lên bệnh viện lại ghé chỗ chúng tôi. Lũ trẻ nhà tôi đâm ra thích ông lão lắm tài. Những người hàng xóm dần dà cũng biết chuyện.

Một bà bảo tôi:

– Chả hiểu sao chị lại chứa chấp của nửa người nửa thú ấy. Không sợ mất khách thuê phòng sao? Tôi đuổi lão ngay từ đầu cho tiện.

– Có thể tôi sẽ mất một vài người khách nhưng điều đó đâu có đáng ngại gì. Gia đình tôi tự hào được làm bạn với một tấm lòng nhân hậu, tốt bụng.
*
Nguồn: Con lớn nhanh bên cha mỗi ngày – Thương Huyền tuyển dịch

 

Trở thành triệu phú.

*Thương Huyền tuyển dịch

Một triệu phú người Mỹ nghỉ hè ở một làng chài bên vịnh Mexico. Chiều chiều khi những thuyền cá lũ lượt kéo nhau cập bến, ông lại rảo bộ ngắm cảnh tấp nập ồn ào, hít ngửi làn gió tanh tanh mằn mặn. Một chiều nọ, đứng trên bờ, ông thấy một cô bé lấy tay che bớt ánh nắng và nhìn ra biển. Nhà triệu phú bước đến bắt chuyện:

– Cháu chờ ai vậy?

Cô bé đáp:

– Cháu chờ cha cháu đi khơi về để lấy cá đi bán.

– Thường cha cháu đánh được nhiều cá không?

– Không nhiều đâu, mấy con cá ngừ, nhưng cha cháu chỉ đi có một loáng rồi về.

– Thế sao cha cháu không câu nhiều cá hơn nữa?

– Dạ, ngần ấy đủ cho cả nhà cháu sống rồi ạ.

– Thế thời gian còn lại cha cháu làm gì?

– Ba cháu chơi với chúng cháu, dạy chúng cháu vá lưới, phơi cá, sửa đồ trong nhà. Ba cháu giúp mẹ cháu trồng cây, chặt củi, vét giếng. Thỉnh thoảng ông chơi guitar hát hò với mấy chú hàng xóm. Cháu thấy ba cháu bận cả ngày ấy!

Nhà triệu phú Mỹ nhún vai:

– Cháu biết ta là ai không? Ta là triệu phú, ta có bằng thạc sĩ kinh tế của trường Harvard. Ta sẽ chỉ cho cha con cháu những bí quyết để làm giàu. Trước tiên, cha cháu phải năng đi biển hơn, đi đủ bảy ngày mỗi tuân, từ sáng tinh mơ tới nửa đêm, câu thật nhiêu cá bán lấy tiền. Rồi nhờ tiền đó, ông mua một chiếc thuyền to hơn. Có thuyên to, ông có thể ra xa bờ nơi có nhiều cá hơn. Chẳng bao lâu cha con cháu sẽ có đủ tiền sắm vài chiếc thuyền, thuê người ra khơi. Có nhiều cá hơn nữa, cha cháu đừng bán cá cho lái mà phải mở xưởng đóng cá hộp riêng, tổ chức hệ thống bán lẻ riêng. Lúc đó, cha con cháu sẽ phải rời bỏ ngôi làng chài heo hút và chuyển lên thủ đô Mexico City, rồi sang Mỹ, ban đầu thì ở Los Angeles, sau dời tới New York. Cha con cháu sẽ làm chủ cả một vương quốc đánh bắt, chế biến và tiêu thụ cá biển. Cha cháu sẽ sống trong các biệt thự trị giá vài chục triệu đô la, mặc đồ thời trang khiến các minh tinh Hollywood phát thèm.

– Thế mắt chừng bao lâu mới được vậy ạ? – Cô bé hỏi.

– Chừng 15-20 năm gì đó.

– Rồi sau đó thì sao ạ?

– Rồi cha cháu phát hành cổ phiếu, đăng ký tham gia thị trường chứng khoán. Ồ, lúc đó cha cháu sẽ rất giàu, là triệu phú như ta hiện nay. Biết đâu cha cháu trở thành tỷ phú không chừng.

– Tỷ… phú? Rồi sao nữa ạ?

– Sau cùng, cha cháu sẽ về hưu. Ông sẽ chơi với các con, dạy chúng vá lưới, phơi cá, sửa đồ trong nhà. Cha cháu sẽ giúp mẹ cháu trồng cây, chặt củi, vét giếng. Thỉnh thoảng ông chơi guitar hát hò với mấy chú hàng xóm. Rồi ba cháu sẽ bận rộn cả ngày ấy!

Cô bé bình thản nói:

– Thế thì ba cháu chẳng cần phải làm tỷ phú thưa ông. Ba cháu đã có tất cả những thứ sau cùng mà ông vừa nói rồi.
*
Nguồn: Con lớn nhanh bên cha mỗi ngày – Thương Huyền tuyển dịch

 

Chỉ mơ ước thôi sao?

*Thương Huyền tuyển dịch

Câu chuyện diễn ra chỉ cách tôi hai bước chân, trong lúc tôi đang chờ đón một người bạn ở sân bay.

Người đàn ông quẳng chiếc vali chạy ùa lại đón người phụ nữ đi cùng ba đứa nhỏ – hai trai và một gái còn đang bế. Anh ta vội quỳ thụp xuống đón đứa con trai út chừng lên 6 tuổi đang lao vào lòng cha. Thằng nhỏ ôm chặt cứng lấy cổ cha. Người đàn ông dụi mặt vào mái tóc mềm của thằng bé. Tôi nghe tiếng người cha thì thào: Tiếp tục đọc