Hãy ngẩng cao đầu – Vòng tay của Mẹ.

“Hãy đối mặt với khó khăn– luôn luôn đối mặt – đó là cách để vượt qua. Hãy đối mặt với nó!” – Joseph Conrad

Tôi được mười lăm tháng tuổi, và là một đứa trẻ hạnh phúc vô tư… cho đến ngày tôi bị ngã. Đó là một cú ngã tai hại. Tôi ngã lên một con thỏ bằng thủy tinh, và nó cắt vào một bên mắt của tôi, vết cắt đủ sâu để làm tôi mù mắt. Để cứu lấy mắt cho tôi, các bác sĩ đã khâu tròng mắt ngay chỗ bị thương, để lại một vết sẹo xấu xí ngay giữa mắt của tôi. Nỗ lực của họ thất bại. Với tất cả sự khôn ngoan của mình, mẹ tôi đã tìm được một bác sĩ, vị này khuyên rằng nếu tròng mắt của tôi bị lấy đi hoàn toàn thì khuôn mặt tôi sẽ bị biến dạng xấu xí; và vì thế mà tôi cứ phải tiếp tục sống với một bên mắt mờ xám, không nhìn thấy gì và có sẹo. Khi tôi lớn lên, con mắt mù lòa ấy đã khống chế tôi bằng nhiều cách. Tiếp tục đọc

Advertisement

Mẹ nói/Có nghĩa là – Vòng tay của Mẹ.

Tôi nghĩ điều này bắt đầu khi tôi ở độ tuổi thiếu niên. Lần ấy, khi tôi mặc cái quần jeans tưa rách mà mình ưng ý nhất để chuẩn bị đi chơi thì mẹ nhìn tôi từ đầu đến chân rồi hỏi: “Con ăn mặc thế này à ?” – Giọng mẹ có phần hơi chỉ trích. “Vâng.” “Để ra khỏi nhà?” “Vâng.” “Ra chốn công cộng à?” “Vâng.” “Để cho mọi người nhìn thấy ư?” “Vâng.” Vốn đã biết nguyên tắc là thế nào, nhưng tôi vẫn chống cự lại: “Sao thế mẹ? Mẹ không THÍCH quần áo của con à?” Mẹ tôi NÓI: “Không, vậy được rồi. Không có gì.” Tiếp tục đọc

Bài hát ru cho Mẹ – Vòng tay của Mẹ.

Hãy để con hôn mẹ
Xua đi nỗi ưu phiền,
Như mẹ đã hôn con
Xua đi bao sợ hãi.

Nhớ khi xưa sợ tiếng sấm rền,
Con nhảy ngay vào lòng của mẹ,
Ngực mẹ là nơi trú ẩn cho con.
Giờ đến lượt con ru mẹ ngủ
Mẹ của con, mẹ hãy ngủ đi. Tiếp tục đọc

Cá nhân tiêu biểu trên đường chạy – Vòng tay của Mẹ.

Tôi thừa nhận rằng tôi đã làm điều đó hoàn toàn chỉ cho bản thân tôi. À, lúc đầu tôi làm điều đó vì tôi bị thua độ. Sau khi cô bạn thân của tôi hoàn thành cuộc đua Tufts 10K lần thứ chín, tôi đánh cuộc với cô ấy là nếu cô ấy thắng trong cuộc đua Marathon của Boston thì tôi sẽ chạy trong cuộc đua Tufts lần tới. Tôi đưa ra trò cá cược vu vơ này là vì tôi không tin bạn tôi sẽ làm được điều đó. Thế mà bạn đoán thử xem. Cô ấy đã làm được! Tiếp tục đọc

Món quà – Vòng tay của Mẹ.

“Sẵn sàng nhận lấy trách nhiệm về chính cuộc đời mình là nguồn gốc của lòng tự trọng.” – Joan Didion

Khi tôi còn nhỏ, mẹ tôi đã dạy tôi phải biết thắc mắc về mọi thứ. Mẹ không bao giờ phiền lòng với những câu hỏi “tại sao” bất tận. Mẹ để cho tôi tự cân nhắc các sự kiện có thể xảy ra, và mẹ chỉ giúp khi nào độ trưởng thành cũng như kiến thức của tôi không đủ để nhìn bao quát được vấn đề. Tiếp tục đọc

Nếu mẹ lại được làm Mẹ – Vòng tay của Mẹ.

“Cuộc sống là một bức vẽ khổng lồ; hãy tung tất cả màu vẽ lên đó.” – Danny Kaye

Nếu mẹ có thể lại được làm mẹ, mẹ biết rằng có một điều mẹ sẽ không bao giờ thay đổi… đó là sẽ vẫn yêu các con thật nhiều. Mẹ đã muốn được làm mẹ từ khi còn là một cô bé. Trong khi chúng bạn đã thôi không còn chơi búp bê nữa thì mẹ vẫn còn say mê với trò chơi này. Vì thế, được làm mẹ, được ôm ấp, đu đưa, chăm sóc, trông nom các con là niềm vui của cuộc đời mẹ. Nhưng bây giờ mẹ nhìn lại, mẹ nghĩ có lẽ mẹ đã đối xử với các con như những con búp bê của mẹ. Khi con khóc, mẹ liền bế con lên. Khi con bị đau tai, mẹ ôm ngay con vào lòng. Hễ con bị đau là mẹ lại muốn ở bên cạnh các con. Tuy nhiên, trách nhiệm của mẹ là phải làm sao để các con được hạnh phúc, an toàn, mạnh khỏe, lễ phép và siêng năng. Các con có thể cảm thấy hạnh phúc bằng nhiều cách: chơi xe trượt tuyết, đi dã ngoại, đi bơi, tiệc tùng với bạn bè, học cách nướng bánh hoặc may vá, thậm chí là học trượt băng hay đi xe đạp. Đó là những điều mà mẹ đã quen thuộc và biết cách giúp các con học hỏi. Tiếp tục đọc

Người mẹ luôn lắng nghe – Vòng tay của Mẹ.

Chúng còn quá nhỏ và mỏng manh, bạn sợ mình không nghe được rõ

Vì thế bạn không ngủ mà… lắng nghe

Chúng hãy còn nhỏ, chúng chơi ở phòng bên

Sao bỗng nhiên chúng lại im bặt

Vì thế bạn đi đến cửa và… lắng nghe Tiếp tục đọc

Lời nói dối và buổi chiếu phim ban chiều – Vòng tay của Mẹ.

“Chỉ trích mà không hướng người ta sửa đổi thì cũng chỉ phí thời gian.” – Ralph C. Smedley

Năm ấy tôi sáu tuổi và em gái Sally Kay của tôi được ba tuổi. Vì một lý do nào đấy, tôi nghĩ chúng tôi cần phải kiếm một ít tiền. Thế là tôi quyết định hai chị em sẽ đi làm thuê những việc lặt vặt. Chúng tôi đề nghị những người hàng xóm để chúng tôi được lau dọn nhà cửa cho họ trong vòng ba tháng.

Trước lời đề nghị hợp tình hợp lý như thế, nhưng vẫn không ai nhận chúng tôi. Tệ hơn là có một người hàng xóm lại điện thoại báo cho mẹ tôi biết những việc mà Mary Alice và Sally Kay đang làm. Mẹ vừa mới gác máy thì thấy chúng tôi chạy ào vào bếp qua cửa sau. Tiếp tục đọc

Tách cà phê – Vòng tay của Mẹ.

“Chúng ta không thể sống trong quá khứ mà định dạng tương lai.” – Edmund Burke

Tôi đun nóng một tách cà phê trong lò vi sóng. Lần thứ hai chỉ trong một buổi sáng, tôi đứng đó với tách cà phê bốc khói trong tay, chẳng biết nên cười hay nên khóc. Con trai tôi thức giấc và kêu khóc, vì thế tôi phải mất hàng giờ để hát ru, dỗ dành và đu đưa cho nó ngủ trở lại. Trong thời gian đó, cà phê của tôi đã nguội ngắt. Thế là tôi phải mang nó vào lò để hâm nóng lại. Tiếp tục đọc

Ai sẽ tưới cho những cây nước mắt của tôi? – Vòng tay của Mẹ.

Con gái tôi bắt đầu khóc khi chúng tôi rời khỏi con đường quen thuộc dẫn vào nhà để hướng về phía đường cao tốc, con đường sẽ đưa chúng tôi đi chín trăm dặm đến Colorado, nơi con tôi sẽ vào đại học năm thứ nhất. Đó là những con đường mà hai mẹ con tôi đã hàng trăm lần đi qua, cùng vui vẻ hạnh phúc, cùng chia sẻ tâm tư và những tiếng cười sảng khoái. Tôi vẫn luôn nghĩ con gái mình thật sâu sắc. Con bé có thể hiểu được con người cũng như các tình huống, có thể đi thẳng vào trọng tâm của mọi vấn đề và diễn đạt suy nghĩ của mình một cách rõ ràng. Về mặt này, nó hơn hẳn tôi khi tôi bằng tuổi nó. Tiếp tục đọc

Bằng tốt nghiệp tuổi thơ – Vòng tay của Mẹ.

“Hãy biết ơn những người đã làm chúng ta hạnh phúc; họ như những người làm vườn đã làm cho tâm hồn ta nở hoa.” – Marcel Proust

Cho con gái của tôi, Sarah, nhân sinh nhật thứ mười ba của con.

Nhân dịp này mẹ mới nhận ra rằng con không còn là một đứa trẻ nữa. Vì vậy, từ nay mẹ hứa với con:

Mẹ sẽ luôn tin tưởng ở ý thức, trí thông minh, khả năng đưa ra những quyết định sáng suốt của con cũng như tin tưởng vào trái tim nhân hậu của con trong tất cả mọi việc con làm. Thỉnh thoảng mẹ cũng sẽ can thiệp, vì mẹ cũng tin vào tri giác của mẹ, và bởi vì mẹ biết con vẫn chưa thật sự trưởng thành, nhưng mẹ sẽ không bao giờ nghi ngờ một điều, đó là con sẽ luôn làm mọi việc tốt nhất trong khả năng của con. Trong thâm tâm, mẹ luôn tin ở con. Tiếp tục đọc

Thiên thần cải trang – Vòng tay của Mẹ.

“Trước tiên, hãy giữ sự bình yên cho chính tâm hồn bạn, và rồi bạn sẽ có thể mang bình yên đến cho người khác.” – Thomas à Kempis

“Cho dù dì có trả tiền cho tôi thì tôi cũng không làm con gái của dì!” Tôi kịch liệt tuyên bố với mẹ kế của tôi khi bà giới thiệu với người thợ sửa cửa rằng tôi là con gái bà. Đó là một trong những mâu thuẫn giữa chúng tôi trong suốt những năm tôi học trung học. Trong những năm tuổi trẻ nổi loạn của mình, sự thiếu tự tin của tôi đã khiến tôi phải bất ngờ tấn công người khác, phải làm tổn thương họ trước khi họ kịp làm tôi tổn thương. Tiếp tục đọc

Thêm năm phút nữa.

*Thương Huyền tuyển dịch

Trong công viên, một người đàn ông đang ngồi trên ghế đá, chợt có một phụ nữ ăn mặc sang trọng đi tới. Cạnh bà là một người mặc đồng phục tài xế. Người phụ nữ dặn người giúp việc:

– Đúng nửa tiếng nữa anh quay lại đón tôi và đưa cháu đi học. Nhớ đúng nửa tiếng, đừng muộn. Tôi đang rất vội. – Nói rồi người phụ nữ ngồi xuống ghế. Tiếp tục đọc

Lời khuyên của bác rái cá.

*Thương Huyền tuyển dịch

Ngày xưa, ở một thôn nọ có một bác gà mái già. Bác đã đẻ rất nhiều trứng và ấp nở thành biết bao đàn gà con. Bác nằm ổ ấp trứng và nuôi con nhiều tới mức bộ lông của bác đã bị rụng rơi tơi tả gần hết. Con cái bác lớn khôn tỏa ra khắp thôn bươi đất kiếm ăn. Xóm giềng ai cũng khen bác gà mái mát tay nuôi trẻ. Thấy vậy, họ nhà vịt, thiên nga, gõ kiến trong thôn bèn khẩn khoản nhờ bác nuôi hộ con. Vốn tốt bụng nên bác gà mái không từ chối. Tiếp tục đọc

Vòng quay cuộc đời.

*Thương Huyền tuyển dịch

Năm ấy trên toàn bang New South Wales trời trở lạnh sớm bất ngờ. Năm học mới đã gần kề mà tôi vẫn chưa có đồ ấm nên chủ nhật đó mẹ tôi dẫn tôi vào siêu thị Venture lớn nhất thành phố. Vừa xuống xe, mẹ tôi hối hả nắm chặt tay tôi lôi đi. Bà sợ tôi lạc trong dòng thác người ra vào siêu thị, còn tôi lúc đó đã lên bảy, không muốn ai dẫn dắt. Tôi nhũng nhẵng đi theo bà như cái đuôi. Tiếp tục đọc

Bà chủ bất đắc dĩ.

*Thương Huyền tuyển dịch

Là con gái nhưng tôi mơ trở thành phi công và tôi đã toại nguyện. Ngoài ra tôi chúa ghét chuyện bếp núc nhà cửa. Tôi nghĩ đó là công việc hạ đẳng, chẳng cần phải học hành và cũng chẳng có gì mệt nhọc. Danh giá lại càng không? Tôi thường tranh cãi với mẹ về chuyện này khi bà cố dạy tôi làm việc nhà. Nhiều khi thấy bà than mệt mỏi, tôi chỉ nghĩ mẹ tôi cố làm ra vẻ quan trọng. Thế rồi mẹ tôi mất. Hôm nay, trong vị trí bà chủ nhà bất đắc dĩ, tôi chuẩn bị bữa tiệc đầu tiên. Tiếp tục đọc

Ước mơ của mẹ.

*Thương Huyền tuyển dịch

Tôi là giáo viên dạy nhạc bậc tiểu học. Suốt 30 năm trong nghề, ngoài giờ lên lớp ở trường tôi thường hay nhận dạy piano tại gia cho các em theo yêu cầu của phụ huynh. Thú thực, không phải lúc nào công việc này cũng hứng thú, nhất là khi bạn gặp phải những “thần đồng” sinh ra từ cao vọng của cha mẹ chúng. Một năm nọ, có cậu bé tên Bobby tự tới nhà tôi xin học. Lúc đó, Bobby đã 11 tuổi. Tôi toan từ chối vì tuổi đó mới bắt đâu học đàn piano là đã muộn. Nhưng Bobby cứ nằn nì… Sau cùng, tôi xiêu lòng khi nghe chú bé nói rằng ước mơ cả đời của mẹ chú là con trai mình trở thành một nghệ sĩ dương cầm. Bobby trở thành học trò của tôi. Tiếp tục đọc

Một ngày “may mắn”.

*Thương Huyền tuyển dịch

Harry đã 12 tuổi nhưng không biết làm việc gì cả. Chẳng là từ hồi nhỏ tới giờ nó như một quả cà chua, chân tay vụng về. Thế rồi, không hiểu tự đâu, nó bị gán cho cái biệt danh “đồ hậu đậu”. Thoạt đầu, Harry vừa bực bội vừa ngượng nhưng mãi nó đâm ra quen, ừ thì hậu đậu! Đành vậy. Nó biết làm gì khác bây giờ? Sáng sáng Harry chờ mẹ rửa mặt giùm. Nếu tự làm nó sợ sẽ trượt chân té trong phòng tắm. Mặc quần áo ư? Chờ mẹ làm giúp. Nếu tự làm, không khéo nó sẽ xỏ hai chân vào một ống và ngã lãn đùng ra đất ngay khi vừa mới đứng lên. Ngày của Harry trôi qua không thể thiếu mẹ. Tiếp tục đọc

Những viên ngọc vô giá.

* Thương Huyền tuyển dịch

Một buổi sáng hai chị em nhà nọ đang chơi trong vườn. Gần đó, mẹ chúng đang nói chuyện với bà hàng xóm mới dọn tới. Đó là một người đàn bà giàu có. Bộ quần áo của bà may bằng thứ gấm vóc quý được các nhà buôn mua từ phương Đông về. Châu báu ngọc ngà lấp lánh trên cổ, tay và mái tóc của bà.

– Bà ấy mới đẹp làm sao! Cứ như một nữ hoàng vậy. – Thằng em nắm tay con chị thốt lên. Tiếp tục đọc

Cổ tích về sự ra đời của bà mẹ…

*Thương Huyền tuyển dịch

Ngày xưa, khi ông Trời tạo ra người mẹ đầu tiên trên thế gian, ngài làm việc miệt mài suốt sáu ngày liền quên ăn quên ngủ mà vẫn chưa xong việc. Thấy vậy, một vị thần bèn hỏi:

– Tại sao ngài lại bỏ quá nhiêu thời giờ cho tạo vật này?

Trời đáp:

– Ngươi thấy đấy. Đây là một tạo vạt cực kỳ phức tạp gồm hơn hai trăm bộ phận cơ thể thay thế nhau được và cực kỳ bền bỉ nhưng lại không phải là sắt thép bê tông hay nhựa tổng hợp. Tạo vật này có thể chỉ sống bằng nước lã và thức ăn thừa của con nhưng đủ sức ôm ấp trong vòng tay cùng một lúc nhiều đứa con. Nụ hôn của nó có thể chữa lành mọi vết thương, từ vết trầy đầu gối cho tới một trái tim tan nát. Ngoài ra tạo vật này có tới sáu đôi tay. Tiếp tục đọc