Tặng vật – thơ Rabindranath Tagore

Người dịch: Đỗ Khánh Hoan

Nhạc phổ thơ R.Tagore

Vào vườn tôi chơi đi em. Rồi thả bộ bên những bông hoa nôn nóng, ép vào nhau khi thấy em sắp bước lại gần. Thả bộ thong dong hay ngẫu nhiên dừng bước lúc nào cảm thấy vui vui, niềm vui như vẻ diệu kỳ bất chợt của hoàng hôn loé sáng rồi tan biến ngay đi.

***

Vì lẽ tặng vật tình yêu để lại vẫn thường e thẹn, chẳng bao giờ chịu nói rõ tên mình; tặng vật tình yêu để lại âm thầm lướt qua bóng râm, rắc gieo niềm vui run rẩy trên mặt bụi đường. Hãy nắm lấy kẻo mãi mãi tay không. Thế nhưng, tặng vật giữ được làm của riêng tư lại chỉ là bông hoa mong manh hay ngọn đèn lung linh đốm lửa mà thôi.  

***

Tiếp tục đọc

Bông trang cúng Mẹ – Phan Thị Nguyệt Hồng (Tuyển thơ về mẹ)

Bông trang cúng Mẹ
(Nhân ngày Vu Lan năm 1994)

Ngày rằm con hái bông trang
Đem vào cúng Phật với ngàn nhớ thương
Trăm hoa – hương tỏa khắp vườn
Bông trang – mẹ bảo – dễ thương nhất mà!

Vẫn màu thắm đỏ đậm đà
Nguyên sơ sức sống từ hoa tuyệt vời
Mẹ bảo – màu trắng đơn côi
Để dành cúng mẹ – khi đời khuyết đi

Tiếp tục đọc

Khóc Mẹ – Biển Hồ (Tuyển thơ về Mẹ)

Khóc Mẹ 

Biết là hương cháy về trời
Lá rụng về cội, mưa rơi về nguồn
Mà sao nước mắt trào tuôn
Mẹ đi để lại nỗi buồn quạnh hiu

Biết rằng mẹ thọ bấy nhiêu
Đã là khổ mẹ rất nhiều, mẹ ơi
Đốt hương cầu mẹ về trời
Vẫn nghe tiếng mẹ vẳng lời nghĩa nhân

Tiếp tục đọc

Bóng mây – Thanh Hào (Tuyển thơ về Cha Mẹ)

Bóng mây

Hôm nay trời nắng như nung
Mẹ em đi cấy phơi lưng cả ngày
Ước gì em hóa thành mây
Em che cho mẹ suốt ngày bóng râm

Thanh Hào
(nguồn: tập thơ “Dâng Mẹ lòng con”)

Mười năm vắng Mẹ – Khánh Hạ (Tuyển thơ về Cha Mẹ)

Mười năm vắng Mẹ 

Mười năm vắng mẹ hè cũng lạnh
Mưa ngâu tức tưởi mỗi thu về
Ngưu Lang – Chức Nữ xưa mẹ kể
Cha ngồi nhắc lại, hụt cơn mê

Mười năm vắng mẹ vườn cỏ mọc
Dế mèn đi lạc tuổi thơ con
Trên giàn nắng, hoa mướp gầy vàng vọt
Bậc cầu ao cha gắng gột nỗi buồn

Tiếp tục đọc

Bé bỏng – Nguyễn Thái Dương (Tuyển thơ về Cha Mẹ)

Bé bỏng 

Về phép đang khi trời đổ lửa
Đêm nay tôi trải chiếu ra hè
Nằm trần cho gió ru mình thở
Thức giấc giữa chừng mới lạ ghê!

Tấm mền đắp sẵn bao giờ vậy
Lại chiếc mùng treo khe khẽ lay
Nóng quá, tôi buông mền khỏi ngực
Run rẩy một làn gió quạt tay

Tiếp tục đọc

Tuyển thơ về Cha Mẹ – Tuyển tập thơ

***

Bé bỏng – Nguyễn Thái Dương
Bóng mây – Thanh Hào
Bông trang cúng Mẹ – Phan Thị Nguyệt Hồng
Dâng Mẹ – Kim Ba
Đường về quê Mẹ – Đoàn Văn Cừ
Giận Mẹ – Vân Anh
Giảng thơ Kiều, nhớ Mẹ – Đoàn Thương Hải
Khóc Mẹ – Biển Hồ
Khói chiều – Phạm Thanh Chương
Lời ru của Mẹ – Kiều Anh
Mẹ – Chu Thị Hằng
Mẹ – Đỗ Trung Lai
Mẹ – Văn Cao
Mẹ đừng đi xa nữa – Đỗ Xuân Bình
Mẹ quê – Nguyễn Tam Phù Sa
Mẹ tôi – Đồng Đức Bốn
Mẹ tôi – Phan Chín
Mẹ trùng khơi – Lê Nhược Thủy
Mẹ và quả – Nguyễn Khoa Điềm
Mười năm vắng Mẹ – Khánh Hạ
Ngày bắt đầu từ đâu? – Vương Thừa Bình
Ngày mai mùa xuân – P.N. Thường Đoan
Nghĩ về Mẹ – Đặng Hấn
Ngủ bên chân Mẹ – Kiên Giang
Người Mẹ – Vũ Thị Huyền
Nỗi thương Cha Mẹ – Vương Sỹ Ca
Tảo tần – Nguyễn Liên Châu
Thấy cây nhớ Mẹ – Ngô Duy Huân
Tình Mẹ – Ngô Cang
Tình Mẹ – Võ Hồng
Tóc Mẹ – Phạm Đình Ân
Viếng Mẹ – Huy Huyền

Mẹ tôi – Phan Chín (Tuyển thơ về Cha Mẹ)

Mẹ tôi 

Mẹ tôi chưa mù chữ bao giờ
Chữ Hiếu chữ Trung mẹ tôi tường tận lắm
Gần nửa cuộc đời mẹ thôi không lận đận
Mẹ vẫn dành thời gian dạy tôi học chữ Người

Mẹ cho tôi bầu trời thơ xanh tươi
Huyền ảo khói sương, ngọt ngào cổ tích
Loang loáng ánh trăng giữa đêm trời cô tịch
Đắng chát mồ hôi trên những luống cày

Tiếp tục đọc

Tảo tần – Nguyễn Liên Châu (Tuyển thơ về Cha Mẹ)

Tảo tần – Nguyễn Liên Châu

Như trang giấy trắng hồn nhiên
Vô tư nét chữ con nghiêng tháng ngày
Với trường lớp bạn vui vầy
Cây cao bóng mát đong đầy tuổi xuân

Đâu hay có cõi vô cùng
Trở trăn lòng mẹ tảo tần gió sương
Cho con trẻ vẹn yêu thương
Một mình mẹ giữ nỗi buồn giấu riêng

Tiếp tục đọc

Mẹ – Văn Cao (Tuyển thơ về Cha Mẹ)

Mẹ 

Mẹ
biển cả
Mẹ gọi con
Con con con
Con sóng
Cứ vỗi mãi vỗ hoài
Không hiểu gì vỗ mãi
Nhưng tiếng vang không đáp lại
Mẹ mẹ
Vô cùng biển cả.
Những tiếng vang không bao giờ đáp lại
Không bao giờ.

Văn Cao
(nguồn: Tập thơ “Dâng Mẹ lòng con”)

Giận Mẹ – Vân Anh (Tuyển thơ về Cha Mẹ)

Giận Mẹ 

Ngược xuôi nhà mẹ mấy lần
Nửa đi nửa đứng ngại ngần làm sao!
Nhà dượng mái ngói tường cao
Con mẹ nghèo khó nên vào hay chăng?

Trời chiều tím ngắt bằng lăng
Dẫu màu tím ấy đâu bằng lòng con
Về thôi, về lại lối mòn
Bước đi hụt hẫng, mặc con bướm vàng

Thèm bàn tay mẹ đông sang
Nhưng nay mẹ chỉ là hàng xóm thôi!

Vân Anh
(nguồn: Tập thơ “Dâng Mẹ lòng con”)

Lời ru của Mẹ – Kiều Anh (Tuyển thơ về Cha Mẹ)

Lời ru của Mẹ 

Ngồi nghe biển hát rì rào
Như lời ru tự thuở nào ấu thơ
Những lời mẹ hát ầu ơ…
Ru con khôn lớn, bây giờ còn vang

Những đêm trăng tỏa ánh vàng
Nghe lời mẹ hát, mơ màng con say
Cuộc đời rày đó mai đây
Bao nhiêu cay đắng đắng cay dập dồn

Lời ru của mẹ hãy còn
Muôn đời thắm đượm vào hồn hương quê
Lời ru vang vọng bốn bề
Mà câu hiếu đạo chưa hề trả xong

Giờ đây lưng mẹ đã còng
Cuộc đời mẹ vẫn long đong nỗi buồn
Con giờ mỗi đứa một phương
Còn bao nhiêu giọt yêu thương chia rồi

Chỉ còn một bộ xương thôi
Như cây củi mục chực trôi theo dòng
Đời con bến đục bến trong
Đời mẹ chỉ có một dòng trôi xuôi

Hạnh phúc là thấy con cười
No lòng là thấy con đời ấm êm
Đời mẹ dù lắm truân chuyên
Vẫn mong con được chân tiên gót hài

Cho dù nắng đã tàn phai
Cho dù tóc đã pha hai màu buồn
Cho dù mắt nhắm tay buông
Dành cho con hết mọi nguồn yêu thương

Kiều Anh
(nguồn: Tập thơ “Dâng Mẹ lòng con”)

Tóc Mẹ – Phạm Đình Ân (Tuyển thơ về Cha Mẹ)

Tóc Mẹ 

Tóc sâu nhổ giúp mẹ xưa
Chỉ mươi sợi đục đặt vừ lòng tay
Chín năm… chín tháng… ngày ngày
Tóc con xanh, tóc mẹ phai nhạt dần

Mỗi lần trông mẹ vấn khăn
Giật mình: sợi bạc còn ngần ấy sao?
Một đời sung sướng, khổ đau
Sương sa bạc xóa tóc đầu rụng vơi

Vo vo sợi giắt đầu hồi
Lang thang sợi rải khắp nơi trong vườn
Sợi vương vào bát canh cần
Bữa ăn con nghẹn mấy lần, mẹ ơi

Rụng rồi, còn bạc chưa thôi
Mòn thêm cùng với dáng người lom khom.

Phạm Đình Ân
(nguồn: Tập thơ “Dâng Mẹ lòng con”)

Dâng Mẹ – Kim Ba (Tuyển thơ về Cha Mẹ)

Dâng Mẹ 

Nắng gầy vai áo mẹ
Gánh lúa về nẻo xa
Gió nồng hương chi đó
Mà xôn xao bóng dừa

Thóc đầy căng vành thúng
Mẹ qua cầu nhẹ chân
Để hương lúa bịn rịn
Thơm mãi hai bờ sông

Đi trong nắng vàng tươi
Vạt áo nâu gió lượn
Mảnh vá thức trên vai
Thấm đen mồ hôi đượm

Rộ tiếng chim ngày mùa
Mẹ lắng nghe hể hở
Trên vai gầy cứ ngỡ
Gánh đầy tiếng chim ca

Kim Ba
(nguồn: Tập thơ “Dâng Mẹ lòng con”)

Ngày bắt đầu từ đâu? – Vương Thừa Bình (Tuyển thơ về Cha Mẹ)

Ngày bắt đầu từ đâu?

Đêm dài chưa qua hết
Thì mẹ đã dậy rồi
Ngọn lửa hồng cửa bếp
Mẹ nhen trước mặt trời
Những vì sao xa xôi
Run trong làn sương sớm

Đã có bình nước ấm
Ủ chờ con trên bàn
Có nắng trời tỏa lan
Khi con bừng tỉnh giấc
Làm sao con biết được
Ngày bắt đầu từ đâu?

Chẳng còn một vì sao
Để mách cho con biết
Rằng ngày đã bắt đầu
Từ ánh hồng lửa bếp

Mẹ lượm mụn vải thường
Thêu hoa thành túi gấm
Con đựng cây viết vàng
Rạo rực bầu mực tím
Thu tựu trường xốn xang…

Mẹ – bà tiên mang kiếng
Cây kim may cầm tay
Vậy mà mùa thu đến
Đầy trời gió heo may…

Vương Thừa Bình
(nguồn: Tập thơ “Dâng Mẹ lòng con”)

Mẹ đừng đi xa nữa – Đỗ Xuân Bình (Tuyển thơ về Cha Mẹ)

Mẹ đừng đi xa nữa 

Mẹ không còn trở lại nữa đâu
Búp bê ơi, thôi nào mày đừng khóc
Căn nhà rộng mênh mông cũng thành quá chật
Đụng vào đâu cũng run rẩy kỷ niệm buồn

Này lược hồng mẹ chải tóc cho con
“Sao nó lại có răng hở mẹ?”
Chuyện cô Tấm từng đêm mẹ kể
Mùa thu ơi thị vàng ở đâu?

Sao con mong mùa thu về đến thế
Để thị chín thơm con hái thị mang về
Con đứng nấp bên ngoài cánh cửa
Đơik mẹ là cô Tấm bước ra

Chiều rồi đấy, mẹ đừng đi xa nữa…
Con nhóm lửa nấu cơm nước mắt chan hòa
Thùng gạo rỗng cố đong đầy hai bát
Nghẹn ngào… bớt lại… mẹ chưa…

Đỗ Xuân Bình
(nguồn: Tập thơ “Dâng Mẹ lòng con”)

Mẹ tôi – Đồng Đức Bốn (Tuyển thơ về Cha Mẹ)

Mẹ tôi 

Cả đời ra bể vào ngòi
Mẹ như cây lá giữa trời gió rung
Cả đời buộc bụng thắt lưng
Mẹ như tằm nhả bỗng dưng tơ vàng

Đường đời còn rộng thênh thang
Mà tóc mẹ đã bạc sang trắng trời
Mẹ đau vẫn giữ tiếng cười
Mẹ vui vẫn để một đời nhớ thương

Bát cơm và nắng chan sương
Đói no con mẹ xẻ nhường cho nhau
Mẹ ra bới gió chân cầu
Tìm câu hát đx từ lâu dập vùi

Chẳng ai biết đến mẹ tôi
Bạc phơ tóc trắng bên trời hoa mơ
Còng lưng gánh chịu gió mưa
Nát chân tìm cái chửa chưa có gì

Cầm lòng bán cái vàng đi
Để mua những cái nhiều khi không vàng

Đồng Đức Bốn

Nỗi thương Cha Mẹ – Vương Sỹ Ca (Tuyển thơ về Cha Mẹ)

Nỗi thương Cha Mẹ 

Nhớ thời con khóc tu oa
Mẹ ôm mẹ vỗ mẹ xoa lưng mềm
Võng đưa mẹ hát bên thềm
“Con ơi, hãy ngủ êm đềm mẹ thương
Tiếp cha ngoài rẫy, ngoài nương
Một mai con lớn đến trường, mẹ vui”

Ngày xưa mẹ hát ngọt bùi
Đậm trong trí óc ngậm ngùi lòng con
Giờ mẹ sữa đã cạn dòng
Thân cha vắt kiệt trên đồng hoang sơ

Ngày xanh cha mẹ xác xơ
Như cây cổ thụ bơ vơ giữa đường
Lòng con trăm nỗi vấn vương
Biết còn mấy Tết con gần Mẹ Cha?

Vương Sỹ Ca