*Thương Huyền tuyển dịch
Câu chuyện diễn ra chỉ cách tôi hai bước chân, trong lúc tôi đang chờ đón một người bạn ở sân bay.
Người đàn ông quẳng chiếc vali chạy ùa lại đón người phụ nữ đi cùng ba đứa nhỏ – hai trai và một gái còn đang bế. Anh ta vội quỳ thụp xuống đón đứa con trai út chừng lên 6 tuổi đang lao vào lòng cha. Thằng nhỏ ôm chặt cứng lấy cổ cha. Người đàn ông dụi mặt vào mái tóc mềm của thằng bé. Tôi nghe tiếng người cha thì thào:
– Cha nhớ con quá, con trai ạ.
Chú bé cười có phần bẽn lẽn:
– Con cũng thế, cha ạ.
Có lẽ họ không gặp nhau ít ra phải nửa năm rồi, hai cha con không muốn rời nhau ra – tôi nghĩ thầm. Đứng thẳng dậy, người đàn ông quay sang cậu con trai cả (độ 9 hay 10 tuổi gì đó). Anh úp đôi bàn tay to lớn và rắn chắc ôm lấy mặt cậu bé:
– Ồ, con trai của ba trông ra dáng đàn ông rồi đấy. Ba thương con lắm, Zach.
Người cha cúi xuống hôn nhẹ lên má con. Cậu trai đáp lại bằng một nụ hôn từ tốn.
Trong lúc người đàn ông bận bịu với hai đứa con trai, đứa con gái nhỏ độ một tuổi cuống quýt trong vòng tay mẹ, chìa tay đòi cha bế. Anh ta quay sang đón con:
– Nào, tới lượt con, con gái rượu của ba!
Anh ấp khuôn mặt bé bỏng của cô con gái vào ngực và lắc người qua lại như muốn ru nó ngủ. Cô bé dịu hẳn và gục đầu lên vai cha nhìn các anh nó với ánh mắt đắc thắng. Người cha nhẹ nhàng trao cô bé vào tay cậu con trai cả và lách người tới ôm hôn vợ. Anh nhìn như xoáy vào mắt chị vợ và khẽ nói:
– Em yêu.
Người vợ như muốn đánh đu lên vai người chồng cao lớn. Sau đó, họ cầm tay nhìn nhau như thể một cặp trai gái trong thời trăng mật.
Nhìn cảnh âu yếm hiếm thấy của gia đình nọ, óc hiếu kỳ của tôi nổi lên. Tôi giả bộ va phải người đàn ông và mở miệng xin lỗi. Anh ta chỉ cười rất hiền và vui. Được dịp tôi hỏi:
– Anh chị hạnh phúc quá. Tôi hỏi khi không phải, anh chị biết nhau bao lâu rồi?
Người đàn ông toét miệng cười, ánh mắt say đắm vẫn không rời khỏi mắt vợ:
– Mười bốn năm, mười hai tháng tính từ ngày cưới.
– Chắc anh vừa xa nhà khá lâu? – Tôi tò mò.
– Mới hai ngày thôi. Tôi thường xuyên đi công tác xa mà. – Người đàn ông vừa đáp vừa vòng tay ôm cả vợ lẫn các con.
– Mới hai ngày? – Tôi sững sờ.
Vậy là tôi đã lầm. Căn cứ những tình cảm nồng nhiệt mà những người trong gia đình này dành cho nhau, tôi đoán họ xa nhau đã vài tuần, có khi vài ba tháng.
– Tôi chỉ ước được như anh. – Tôi nói với người đàn ông.
Anh ta chợt nghiêm mặt, nhìn thẳng vào mắt tôi, khẽ nói:
– Chỉ ước thôi sao, anh bạn? Sẽ chẳng được gì đâu. Phải cật lực kia đấy.
Nói đoạn anh nắm chặt tay tôi lắc mạnh.
– Chúc may mắn! – Người đàn ông nói với tôi và một lần nữa mỉm cười cổ vũ, trước khi cùng cả gia đình tay trong tay bước ra cửa phòng chờ. Như bị nam châm hút, tôi nhìn theo hướng họ đi ra. Chợt tôi sực tỉnh:
– Mình đã đối xử với vợ con như thế nào nhỉ?
*
Nguồn: Con lớn nhanh bên cha mỗi ngày – Thương Huyền tuyển dịch